Chương 1661: Trẫm có một chuyện cũng muốn hỏi chút (3)
Võ đạo không giống với thần đạo, càng thêm chú trọng vào phương diện linh khí.
Trong đó, linh khí Động Thiên cảnh cần có thể xưng là lượng khổng lồ.
Cho dù là dốc hết toàn bộ linh khí của thiên địa hôm nay, có thể chống đỡ một vị cường giả Động Thiên cảnh ra đời hay không, vẫn là một vấn đề.
Mà mình có thể tấn thăng thành công, thực ra đều là ỷ lại vào tác dụng của bảng điều khiển.
Bằng không, Thẩm Trường Thanh cảm giác, lấy tình huống thiên địa linh khí bây giờ, cho dù là cho hắn trăm năm, cũng không có khả năng tấn thăng gì.
“Ngươi là học sinh Võ viện sao, ta thấy ngươi tựa như có chút quen mặt?”
Cổ Linh thấy đối phương chỉ nhìn mình một cái, liền rất nhanh dời ánh mắt đi, khiến nàng không khỏi càng thêm tò mò.
Phải biết rằng, trong Võ viện quốc đô, không có ai không biết thân phận của mình.
Đặc biệt người trước mắt có chút quen mặt, làm Cổ Linh cảm thấy, đối phương hẳn chính là người ở bên trong Võ viện mới phải.
“Trinh Nhi.”
Một thanh âm truyền đến, Cổ Linh nghiêng đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy một nữ tử tuổi xấp xỉ với nàng chậm rãi đi tới.
Sau đó, linh quang trong đầu nàng chợt lóe, khi lại quay đầu chuẩn bị nói cái gì, lại phát hiện bóng người Thẩm Trường Thanh đã biến mất không thấy nữa.
“Người đâu?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Linh tràn đầy kinh ngạc.
Nàng cuống quít nhìn về phía xung quanh, muốn tìm được bóng người Thẩm Trường Thanh, nhưng đối phương lại giống như biến mất vào hư không.
Đúng lúc này, nữ tử ban đầu nói chuyện tiến lên, sắc mặt cổ quái: “Trinh Nhi, ngươi đang tìm cái gì?”
“Nhị tỷ, ta ở tìm một người, ngươi vừa rồi có nhìn thấy người kia đứng bên cạnh ta đi nơi nào rồi hay không?”
“Người bên cạnh?”
Nhị tỷ nghe vậy, vẻ mặt càng thêm cổ quái: “Bên cạnh ngươi làm gì có ai, ta cũng không chú ý.”
Nói tới đây, vẻ mặt nàng chế giễu, đôi mắt chứa nụ cười: “Trinh Nhi sẽ không là coi trọng thanh niên tài tuấn nào chứ, nếu là có ý, không bằng nói với phụ hoàng một lần, nếu thật thích hợp, nghĩ hẳn cũng không có vấn đề.”
“Ai da, nhị tỷ ta nói nghiêm túc mà, vừa rồi ta nhìn thấy một người, có chút tương tự với bức tượng đá kia của Võ viện, ta đang nói chuyện, tỷ liền quấy rầy ta, tốt rồi, bây giờ người cũng không tìm thấy nữa.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Linh đỏ lên, sau đó có chút xấu hổ oán trách nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Cổ Trinh khẽ dao động: “Người có bộ dáng rất giống tượng đá?”
Bức tượng đá kia ở Võ viện là ai, nàng là rất rõ.
Chính là tượng đá Đại Tần Trấn Thủ sứ, kẻ sáng lập Võ viện ngày xưa.
Võ Học Tổng Cương hôm nay võ giả thiên hạ tu hành, thực ra chính là đối phương sáng tác ra.
Nhưng vị Đại Tần Trấn Thủ sứ kia, sớm ở mười mấy hai mươi năm trước đã biến mất, chưa từng nghe nói chút tin tức nào nữa, lời đồn đối phương đã rời khỏi Đại Tần, tới nơi khác tìm đạo.
Cụ thể như thế nào, Cổ Trinh cũng không có cách nào phân biệt thật giả.
Nàng từng hỏi Cổ Hưng, cũng chưa từ trong miệng đối phương đạt được đáp án.
Chẳng lẽ là vị kia đã trở lại?
Ý nghĩ này vừa mới dâng lên, Cổ Trinh lại âm thầm lắc đầu, đối phương đã biến mất nhiều năm như vậy, khả năng trở về cực kỳ bé nhỏ.
Sau đó, nàng nhìn về phía Cổ Linh, thản nhiên cười nói: “Thiên hạ to lớn không gì lạ không có, có lẽ là bề ngoài có chút tương tự, cũng không phải là chuyện kỳ quái.”
“Được rồi.”
Cổ Linh gật gật đầu, nhưng trong đầu vẫn đang nhớ lại một màn vừa rồi.
Ban đầu thấy đối phương quen mặt, chỉ cho rằng là học sinh trong Võ viện.
Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ đến, cảm thấy quen mặt hoàn toàn là vì tượng đá, như vậy, đối phương thật là học sinh Võ viện hay không, vẫn là một cái vấn đề còn chờ thương thảo.
Chẳng qua, trong lòng nàng mơ hồ có loại cảm giác, người nọ nhất định không đơn giản.
Trước mắt chỉ có thể tạm thời áp chế tò mò trong lòng, đợi ngày sau có thời gian, mới hỏi thăm kỹ một phen.
Hoàng cung, trong ngự hoa viên.
Cổ Hưng đuổi người xung quanh đi, ngồi một mình ở nơi đó, ở trước mặt hắn là Thẩm Trường Thanh từ trên trời trở về.
“Thẩm trấn thủ, trẫm và ngươi có rất nhiều năm chưa gặp rồi nhỉ!”
“Xấp xỉ hai mươi năm rồi.”
“Đúng vậy, hai mươi năm rồi!”
Cổ Hưng cảm khái một câu.
Hai mươi năm.
Cuộc đời có bao nhiêu cái hai mươi năm.
“May mà Thẩm trấn thủ kịp thời trở về, mới giải quyết nguy cơ của Nhân tộc ta, bằng không lấy thực lực yêu tà nhất tộc, Nhân tộc ta lần này chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ.”
Đến sớm không bằng đến khéo.
Lần này Nhân tộc bị diệt có thể nói là ở trong khoảnh khắc.
Nếu đối phương trở về muộn mấy ngày, Nhân tộc cũng hoàn toàn luân hãm rồi.
Thẩm Trường Thanh nói: “Hôm nay yêu tà nhất tộc đã diệt, nguy cơ của Nhân tộc xem như tạm thời giải trừ, hôm nay thế cục Nhân tộc ở trong chư thiên cũng không lạc quan, thần cho rằng Nhân tộc hôm nay còn phải tiếp tục tích tụ lực lượng.
Bằng không có một ngày, Nhân tộc bại lộ ở trong vạn tộc, sớm hay muộn cũng là một cái chết.”
“Thẩm trấn thủ biết những gì?”
Cổ Hưng khẽ biến sắc.
Vốn tưởng sau khi giải quyết vấn đề yêu tà nhất tộc, Nhân tộc liền hoàn toàn không lo nữa.
Nhưng nghe ý tứ đối phương, cho dù là yêu tà nhất tộc bị diệt, tình cảnh Nhân tộc vẫn như cũ chẳng tốt tới đâu.
Sau đó, Thẩm Trường Thanh liền mang một ít tình huống của vạn tộc lần lượt nói ra.