Chương 1692: Bảng điều khiển cập nhật. Thực lực tăng vọt (4)
“Cảm tạ tôn thượng!”
Thiên Khôi vui mừng quá đỗi, cuống quít bái tạ.
Mình đạt được truyền thừa Xích Kiêu nhất tộc, nhưng toàn bộ tu hành đều là không có bất luận kẻ nào chỉ điểm, dựa hết vào bản thân mò mẫm từng chút một.
Quá trình này, tự nhiên là rất gian nan.
Nếu có thể được cường giả chỉ điểm, lợi ích không cần nói cũng biết.
Lúc dứt lời, Thẩm Trường Thanh đã từ trong tiểu viện biến mất không thấy nữa, đợi tới lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trong tháp Phong Ma.
Tháp Phong Ma ngày xưa giam giữ rất nhiều yêu ma, dẫn tới nơi này khí tức âm tà đặc biệt nồng đậm.
Nhưng bây giờ tháp Phong Ma sớm để đó không dùng đã lâu, yêu ma bên trong đều bị chém giết hết, không có một con nào lưu lại.
Thời gian dài bỏ không, khí tức âm tà tồn tại bên trong cũng liền tiêu tán không còn một mảnh.
Khí tức âm tà hay không, Thẩm Trường Thanh không để ý, bởi vì ánh mắt hắn đã đặt ở nơi khác.
Nơi này là tầng thứ tám tháp Phong Ma.
Trong nhà giam từng giam giữ yêu ma, có hai người chán đến chết ngồi ở nơi đó.
Chờ sau khi phát hiện có người đến, bọn họ mới cuống quít đứng dậy.
“Thẩm trấn thủ!”
Đàm Thiên Cơ lộ vẻ mặt cười khổ.
Nhìn Thẩm Trường Thanh, hắn giống như nhìn thấy tiểu bối năm đó mới vừa vào Tiềm Tâm các.
Ai có thể ngờ được.
Ít ỏi mấy chục năm thời gian, đối phương có thể đi đến mức độ giờ này ngày này.
Võ Hoàng một bên khác, bây giờ cũng là sắc mặt phức tạp không thôi.
Giống với Đàm Thiên Cơ, hắn cũng không ngờ được, Thẩm Trường Thanh có thể có thành tựu như vậy.
Tốc độ tăng trưởng thực lực, quả thực là nghe rợn cả người.
“Các ngươi chỉ có một lần cơ hội nói thật, đừng lãng phí.”
Tới trước nhà giam, vẻ mặt Thẩm Trường Thanh lạnh nhạt.
Đối với kẻ ruồng bỏ Nhân tộc, hắn không có hảo cảm gì, nếu không phải không muốn giết lầm người, sớm từ lúc yêu tà nhất tộc bị diệt, mình đã bóp chết hai người này.
Bây giờ còn muốn khiến mình thái độ tốt, đó là không có khả năng.
Nghe vậy, Đàm Thiên Cơ và Võ Hoàng nhìn nhau một cái.
Sau đó, liền do Võ Hoàng mở miệng: “Ta tới nói đi!”
Khi nói chuyện, trong đôi mắt mang chút màu đỏ tươi của hắn hiện ra nét nhớ lại.
“Năm đó Quỷ Thánh xâm nhập Đại Tần, lực lượng Yêu Thánh ở trong Đại Tần thế như chẻ tre, bất luận là Trấn Thủ sứ cường đại cũng tốt, hoặc là cường giả lánh đời không ra trong chốn giang hồ cũng thế, ở trước mặt hắn đều không chịu nổi một đòn.
Thời gian ngắn ngủn, hắn đã giết đến trước quốc đô.
Khi đó Cổ Huyền Cơ vừa mới kế vị, người cầm quyền Đại Tần Trấn Ma ti còn chưa phải Đông Phương Chiếu, mà là sư phụ hắn Dương Hầu.”
“Dương Hầu chấp chưởng Trấn Ma ti nhiều năm, vì Đại Tần cúc cung tận tụy, một trận chiến đó dù chưa bắt đầu, nhưng Dương tôn không quá lo lắng, bởi vì ở trong mắt hắn, Quỷ Thánh tuy thế tới rào rạt, nhưng còn chưa đủ để dao động căn cơ Đại Tần.
Chẳng qua một tên Quỷ Thánh không đáng Dương tôn kiêng kị, nhưng yêu tà nhất tộc sau lưng Quỷ Thánh, lại khiến Dương tôn khốn đốn hồi lâu.
Hắn lo lắng, lấy thực lực Đại Tần khi đó, yêu tà nếu xâm nhập quy mô, bị diệt chỉ ở trong nháy mắt.”
“Cho nên...”
“Dương tôn liền chọn ta, bảo ta vào nội bộ yêu tà nhất tộc, do đó tìm cơ hội tìm được sơ hở của yêu tà nhất tộc, hoặc là tìm một đường lui cho Nhân tộc.”
Theo lời Võ Hoàng nói ra miệng, biểu cảm trên mặt Đàm Thiên Cơ không thay đổi.
Rất hiển nhiên, chuyện này, hắn là đã sớm biết.
Nhưng những lời này rơi vào trong tai Thẩm Trường Thanh, lại chưa tin tưởng bao nhiêu.
“Dương Hầu vì sao phải tìm ngươi?”
Hắn cười lạnh.
Danh hiệu Dương Hầu hắn cũng từng nghe nói, người cầm quyền Trấn Ma ti đời trước, đáng tiếc ở sau một trận chiến Quỷ Thánh xâm nhập Đại Tần đã ngã xuống.
“Rất đơn giản, chỉ bởi vì ta là một trong hai người thiên phú mạnh nhất Trấn Ma ti!”
Võ Hoàng nói tới đây, sắc mặt có chút ngạo nghễ.
“Một người thiên phú mạnh nhất khác là ai, tin tưởng Thẩm trấn thủ cũng có thể biết, đó là Đông Phương Chiếu.
Ở trong mắt Dương tôn, trứng không thể đặt hết ở trong một cái giỏ, đã phải cam đoan truyền thừa Trấn Ma ti không dứt, có người nối nghiệp, đồng thời cũng cần cam đoan lúc yêu tà xâm nhập quy mô, Nhân tộc có thể có một phần đường lui.
Cho nên, hắn lựa chọn để Đông Phương Chiếu ở lại Trấn Ma ti nắm giữ đại cục, lựa chọn để ta vào yêu tà nhất tộc, mưu cầu đường ra.”
Thần niệm Thẩm Trường Thanh lúc nào cũng đặt ở trên người đối phương, quan sát cảm xúc dao động của đối phương.
Từ trong ngữ khí nói chuyện của Võ Hoàng, tạm thời nghe không ra thành phần gì giả dối.
Ở lúc đối phương dứt lời, hắn lạnh giọng hỏi: “Ta nhớ lúc ngươi đảm nhiệm Vĩnh Sinh minh chủ, đã giết hại không ít Nhân tộc nhỉ. Dương Hầu bảo ngươi vào yêu tà nhất tộc, chính là để giết hại Nhân tộc hay sao?”
Ở lúc Võ Hoàng vừa định mở miệng, sắc mặt Thẩm Trường Thanh lạnh lùng khắc nghiệt: “Ngươi đừng vội phủ nhận, chuyện Vĩnh Sinh minh ngươi làm, hồ sơ Trấn Ma ti ghi lại rõ ràng.
Trăm năm qua, dân chúng chết ở trong tay Vĩnh Sinh minh, không có trăm vạn cũng là mấy chục vạn.
Ngươi đừng nói cho ta, đây cũng là Dương Hầu phân phó!”
“Cái đó không phải Dương tôn phân phó, mà là ta tự mình gây ra.”