Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1702 - Chương 1702: Trấn Áp Man Thần. Gặp Lại Tổ Linh (2)

Chương 1702: Trấn áp Man Thần. Gặp lại tổ linh (2)

“Thẩm trấn thủ đột nhiên đến Man tộc ta, không biết là có chuyện gì?”

Ánh mắt Man Thần đặt ở trên thân người trước mặt, trong mắt hiện lên một chút ngưng trọng khó mà phát hiện.

Đối mặt cường giả đứng đầu bực này, hắn rất khó không thận trọng đối đãi.

Cho dù là ở thời kì thượng cổ, chỉ sợ cũng không có cường giả nào có thể chống lại hắn.

Đây rất có khả năng, là một vị tồn tại đáng sợ vượt qua Nguyên hoàng.

Thẩm Trường Thanh khoanh tay, vẻ mặt bình thản: “Nhân tộc phân liệt đã lâu, khiến thực lực tộc ta tổn thương nghiêm trọng, hôm nay Đại Tần thánh hoàng muốn lập hoàng đình, Man Thần tuy là cường giả thượng cổ, nhưng trước sau gì cũng chính là một thành viên của Nhân tộc ta.

Ta tới đây, chỉ vì để Man Thần trở về Nhân tộc.”

“Lập hoàng đình!”

Man Thần thấp giọng lẩm bẩm.

“Vạn năm trước Nguyên hoàng lập hoàng đình, đáng tiếc về sau Nhân tộc sụp đổ, hoàng đình sụp đổ từ đó, không ngờ vạn năm sau, thế mà lại có hoàng đình xuất thế.”

Nói tới đây, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn về phía Thẩm Trường Thanh: “Bất cứ một Nhân tộc nào cũng có khả năng lập hoàng đình, ta vì sao phải thần phục Đại Tần, mà không phải Đại Tần thần phục ta.

Muốn khiến bản thần thần phục, vậy cần Đại Tần lấy ra đủ thực lực.”

“Man Thần cân nhắc rõ ràng chưa?”

“Thẩm trấn thủ nếu có thể thắng ta, bản thần dẫn dắt Man tộc quy hàng, nếu là Thẩm trấn thủ thua trong tay ta, vậy Đại Tần phải thần phục ta.”

Man Thần trầm giọng quát.

Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh vẻ mặt bình tĩnh, không có chút tức giận: “Được!”

“Thẩm trấn thủ có thể làm chủ Đại Tần hay không?”

“Bổn tọa tự nhiên có thể.”

Trên bầu trời.

Hai bóng người đứng đối mặt trên không, tuy thân hình không mênh mông giống như núi cao, nhưng khí tức mơ hồ phát ra đó, lại phụ trợ thân thể vĩ ngạn đến cực điểm.

“Thẩm trấn thủ ngày xưa tiêu diệt Yêu Thần như con kiến, bản thần đã sớm muốn tự mình lĩnh giáo một phen, hôm nay rốt cuộc được như nguyện!”

Man Thần khi nói chuyện, ánh mắt nóng rực vô cùng.

Thần phục Đại Tần hay không không quan trọng.

Thật sự quan trọng, là mình có thể đường đường chính chính chiến một trận với Thẩm Trường Thanh.

Năm đó lúc vừa mới sống lại, hắn tuy cùng đối phương ở ngoài phủ Đại Hoang chiến một trận, nhưng một trận chiến đó đã trôi qua rất nhiều năm.

Khi đó, bản thân vừa sống lại, thực lực chưa khôi phục bao nhiêu.

Mà vị trước mắt này, khi đó cũng chưa đặt chân Thần cảnh.

Hôm nay, cách mấy chục năm, thực lực của mình tuy vẫn còn chưa khôi phục đỉnh phong, nhưng cũng đã đến Thần cảnh hậu kỳ.

Về phần vị này năm đó chưa bước vào Thần cảnh, đã là trưởng thành đến trình độ tiêu diệt Yêu Thần như con kiến.

Nói thật, Man Thần không cho rằng mình có thể thắng.

Nhưng, thắng thua đối với hắn mà nói, bây giờ đã không quan trọng nữa.

Thật sự quan trọng là, mình có thể phát huy toàn bộ thực lực, giao thủ với vô thượng cường giả cỡ này.

Đây, mới là thu hoạch lớn nhất.

“Ngươi ra tay đi!”

Thẩm Trường Thanh khoanh tay, biểu cảm trên mặt như cũ.

Hắn nhìn ra được, thực lực Man Thần đại khái ở một mức độ như thế nào.

“Được!”

Nghe vậy, Man Thần không tức giận vì bị xem nhẹ, hắn trực tiếp triệu hồi ra cây rìu đồng xanh khổng lồ, khoảnh khắc cầm cây rìu khổng lồ, khí tức hung hãn bạo ngược giống như cuồng phong bùng nổ, lay động hư không tan vỡ từng tấc.

Vừa ra tay, hắn đã toàn lực ứng phó.

Đối mặt một vị cường giả bóp chết Yêu Thần như con kiến, Man Thần không dám có bất cứ sự sơ ý nào.

Một trận chiến này, không vì thủ thắng, chỉ vì xác minh bản thân.

Cây rìu đồng xanh khổng lồ bổ về phía trước, ánh rìu chói mắt cắt qua vạn dặm hư không, bầu trời giống như cũng ở tích tắc lâm vào bóng tối.

Nhìn ánh rìu rợp trời rợp đất mà đến, thân thể Thẩm Trường Thanh sừng sững trong hư không, vẫn nguy nga bất động.

Khí tức hủy thiên diệt địa, cũng chưa thể khiến hắn động dung nửa phần.

Đợi tới lúc ánh rìu cách bản thân ba thước, chỉ thấy tay phải để sau lưng của hắn chậm rãi vươn ra, ngón trỏ lập tức điểm ở trên ánh rìu.

Một ngón tay tầm thường, lại ẩn chứa lực lượng nghiền vỡ tinh hà.

Ầm!

Ánh rìu nháy mắt tan vỡ.

Đồng thời luồng lực lượng kia dư thế không dứt, xuyên thủng hư không vô tận biến mất.

“Không ổn!”

Nhìn chỉ lực xuyên thủng hư không kia, Man Thần kịch liệt biến sắc, không kịp nghĩ nhiều cái gì, toàn bộ thần lực ngưng tụ vào hai cánh tay, một lần nữa bổ ra một nhát rìu mạnh nhất.

Cuối cùng, phủ cương ngưng tụ như thực chất hung hăng va chạm cùng chỉ lực.

Hai luồng lực lượng triệt tiêu nhau, khiến trên bầu trời giống như xuất hiện một vòng xoáy tối tăm thật lớn, mang toàn bộ ánh sáng đều đoạt lấy.

Trời đất tối tăm, giống như tiến vào đêm tối.

“Có cường giả ở bầu trời khai chiến!”

Trong Trấn Ma ti, Đông Phương Chiếu ngẩng đầu nhìn trên không, lực lượng ngưng tụ trong đôi mắt, giống như là muốn nhìn thấu bầu trời.

Nhưng mà, khi ánh mắt hắn nhìn qua, có thể nhìn thấy cũng chỉ có bóng tối vô tận.

Đột nhiên, có ánh rìu lạnh thấu xương toát ra, lại có khí tức hủy diệt dâng trào.

Ánh mắt tan vỡ, Đông Phương Chiếu theo bản năng nhắm mắt lại, đợi tới lúc lại mở ra, đã che kín tơ máu.

“Lực lượng thật mạnh!”

Hắn khẽ biến sắc.

Trong thiên hạ, người có thể có được thực lực bực này, tính đi tính lại cũng chỉ có hai vị.

Thứ nhất là Thẩm Trường Thanh, thứ hai chính là vị thần linh thượng cổ kia của Man tộc.

Ngoài ra, không có người thứ ba.

Bình Luận (0)
Comment