Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1711 - Chương 1711: Trận Pháp Từ Trên Trời Giáng Xuống (2)

Chương 1711: Trận pháp từ trên trời giáng xuống (2)

Đặc biệt Phong Ma các cùng với Trấn Tà các, hai địa phương này tác dụng không nhỏ.

Hôm nay có thời gian, Thẩm Trường Thanh cũng tính tới nơi đó nhìn một chút.

“Ra mắt Thẩm trấn thủ!”

“Ừm.”

Đối với người ven đường dừng lại ân cần thăm hỏi, Thẩm Trường Thanh đều gật đầu đáp lại.

Trong Trấn Ma ti, hầu như không có ai là không nhận ra hắn.

Cho dù là có kẻ mới tới, chưa từng thấy sự gặp người thật, nhưng cũng nhất định từng thấy tượng đá dựng đứng trong võ đạo tổng viện, hơn nữa tin tức Thẩm Trường Thanh trở về sớm đã truyền lưu ra.

Kẻ không nhận ra, đó là không tồn tại.

Ở trong vô số tiếng ân cần thăm hỏi, Thẩm Trường Thanh đã đi tới trước Phong Ma các.

Ở lúc hắn vừa định đi vào, trong tai lại truyền đến thanh âm khác biệt.

“Thanh Y tiền bối ngài vất vả rồi, uống một ngụm trà trước, đây là linh trà hàng đầu của Phong Ma các chúng ta, không chỉ rất có lợi đối với tu hành, cho dù là hương vị cũng là tuyệt đỉnh.”

“Tiền bối ngài mệt rồi nhỉ, vãn bối đấm lưng cho ngài.”

“Vãn bối bóp vai cho ngài, đoạn thời gian này thật sự là vất vả tiền bối rồi. Đúng rồi, ở phương diện trận pháp vãn bối còn có một chút nghi hoặc, không biết tiền bối có thể chỉ điểm một phen hay không?”

Nghe được những lời này, sắc mặt Thẩm Trường Thanh có chút cổ quái, nhưng bước chân không dừng, đi thẳng vào trong Phong Ma các.

Lúc này, hắn mới nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Chỉ thấy Thanh Y thích ý nằm ở trên ghế, xung quanh có đám đông, hoặc là bưng trà rót nước, hoặc là bóp vai đấm lưng, trên mặt mỗi người đều có nụ cười lấy lòng, trong mắt tràn đầy sùng kính.

Trong đó, có người trẻ tuổi, cũng có ông lão tóc đã bạc.

Thẩm Trường Thanh ở trong tại đám người thấy được bóng dáng Lỗ Nguyên.

Vị trưởng lão này của Phong Ma các hoàn toàn không còn hình tượng ngày xưa, trên mặt chứa đầy nụ cười nịnh nọt, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua cũng sắp ép vào nhau, tràn đầy một bộ dáng.chó săn

“Khụ khụ!”

Hắn ho nhẹ một tiếng, muốn nhắc nhở người khác một phen.

Nhưng mà không có chút hiệu quả nào cả.

Mọi người đều chưa chú ý tới có người ngoài đến, sức chú ý tập trung toàn bộ ở trên người Thanh Y.

Cũng chỉ có Thanh Y nằm ở nơi đó, hưởng thụ người khác lấy lòng, mới chú ý tới Thẩm Trường Thanh đã đến.

Động tác uống trà của lão khựng lại, thân thể ban đầu nửa nằm nửa ngồi cũng ngồi thẳng dậy.

“Tiền bối làm sao vậy?”

“Tiền bối nơi nào không thoải mái phải không?”

Nhìn thấy Thanh Y ngồi dậy, người khác lại là mồm năm miệng mười ân cần thăm hỏi.

Đối với điều này, Thanh Y khoát tay, buông chén trà trong tay xuống, sau đó đứng dậy hành một lễ đối với Thẩm Trường Thanh: “Tôn thượng!”

Tôn thượng?

Sắc mặt đám người Phong Ma các ngẩn ra.

Đối phương từ sau khi tới Phong Ma các, trước giờ đều cao ngạo, chưa có ai thấy lão có một mặt như vậy.

Bọn họ không khỏi theo phương hướng Thanh Y hành lễ nhìn lại, vừa lúc thấy được Thẩm Trường Thanh đứng ở nơi đó.

Một hơi thở.

Hai hơi thở.

Không khí sau khi yên tĩnh mấy hơi thở, người Phong Ma các mới xem như phản ứng lại, cuống quít hành lễ theo.

“Ra mắt Thẩm trấn thủ!”

“Không biết Thẩm trấn thủ đã đến, chúng ta thất lễ rồi!”

Trên mặt không ít người đều lộ ra biểu cảm xấu hổ.

Đường đường Đại Tần Trấn Thủ sứ đến đây, đám người mình lại bỏ qua hắn.

Chuyện bực này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Nếu đối phương thật muốn trách tội, người ở đây đều sẽ có chút phiền phức.

Ở lúc mọi người âm thầm thấp thỏm, Thẩm Trường Thanh khoát tay: “Không cần khách khí, ta chỉ là đến xem chút mà thôi, các ngươi làm việc của các ngươi đi!”

Nghe vậy, trái tim treo lên của người khác mới xem như thả xuống.

Thẩm Trường Thanh sau đó liền nhìn về phía Thanh Y, khẽ cười nói: “Tiền bối thời gian này, xem ra là sống không tệ.”

Hắn cho lệnh bài thân phận của mình, vốn là muốn để đối phương có thể thông hành ở trong Nhân tộc, làm sâu sắc thêm lòng trung thành của đối phương cùng Nhân tộc.

Nhưng không ngờ là, vị này nơi nào cũng chưa đi, ngược lại là tụ tập với người Phong Ma các.

Hơn nữa, từ trong lời nói mới vừa rồi, người Phong Ma các, đối với Thanh Y còn phi thường sùng kính.

Phải biết rằng.

Người Phong Ma các tâm cao khí ngạo, cho dù Đông Phương Chiếu giáp mặt, cũng chưa chắc sẽ nể mặt mấy phần, càng đừng nói là sùng kính.

Thanh Y có thể làm đến một bước này, quả thật là điều Thẩm Trường Thanh không đoán trước được.

“Cũng ổn, bây giờ Nhân tộc tuy không bằng thời kì hoàng đình, nhưng vẫn có rất nhiều người thú vị, đặc biệt Phong Ma các nơi này, không ít tư tưởng kỳ diệu là lão phu cũng không ngờ tới. Nếu có thể bồi dưỡng tốt một phen, thành tựu không thể đong đếm nha.”

Thanh Y cười ha ha, nói.

Nhìn ra được, tâm tình của lão cũng là rất tốt.

“Có chuyện bực này?”

Thẩm Trường Thanh kinh ngạc.

Hắn là biết lai lịch Thanh Y, đối phương chính là tồn tại mấy ngàn vạn năm trước, thời kì Nhân tộc hoàng đình huy hoàng, có thứ gì chưa từng gặp?

Có thể khiến đối phương cũng khen như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên tò mò.

Lỗ Nguyên mở miệng hợp thời: “Thẩm trấn thủ đến đúng lúc, chúng ta nghiên cứu một ít đồ chơi mới mẻ, mời ngài đánh giá một chút.”

“Cũng được.”

Thẩm Trường Thanh gật đầu.

Hắn cũng rất muốn nhìn xem, Phong Ma các rốt cuộc là có tiến triển như thế nào.

Lúc này, Thẩm Trường Thanh ở dưới đám người Phong Ma các cùng đi nhân, trực tiếp rời khỏi Tiềm Tâm các.

Bình Luận (0)
Comment