Chương 1715: Thăm lại chốn cũ (2)
Đừng nói trăm năm thời gian, nếu là dưới tình huống dựa vào bản thân, cho dù là ngàn năm thời gian, Thẩm Trường Thanh cũng không có nắm chắc tìm hiểu ra ba ngàn pháp tắc.
Thanh Y cười nói: “Vô số năm tháng tới nay, Nhân tộc thiên kiêu ùn ùn, thực có nhân tài cái thế ra đời, cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên.
Hơn nữa ngưng tụ trung tâm Động Thiên nhanh nhất, không nhất định chính là mức trần cao nhất.
Như là Đế Quân ngày xưa tốc độ ngưng tụ trung tâm Động Thiên không tính là rất nhanh, nhưng hắn lại trở thành ngũ phương Đế Quân, vị thiên tài trăm năm ngưng tụ trung tâm Động Thiên kia đã sớm ngã xuống.”
Thẩm Trường Thanh nghe vậy, có chút tán đồng gật gật đầu.
Đúng vậy.
Tốc độ tu hành nhanh hay chậm, cũng không thể quyết định cái gì.
Cho dù là nhân tài cái thế, dưới tình huống không thể đi đến cuối cùng, cũng không tính là cái gì.
“Tiền bối có từng biết, thiên tài kia tên là gì hay không?”
“Tên?”
Thanh Y lâm vào trầm ngâm.
Thật lâu sau, lão từ trong trầm ngâm phục hồi tinh thần: “Ta nhớ hắn hình như là tên là Di... Di Thần Đạo, đúng, chính là Di Thần Đạo!”
Thanh Y nói đến phía sau, giọng điệu càng thêm khẳng định.
Di Thần Đạo?
Nghe được cái tên này, vẻ mặt Thẩm Trường Thanh cũng vi diệu.
“Di Thần Đạo, cái tên này có chút khác với số đông.”
“Bình thường, danh hiệu của rất nhiều cường giả đều là sau này tự mình đặt, về phần ban đầu tên là gì, một điểm này ai có thể rõ.”
Thanh Y trái lại đã tập mãi thành thói quen.
Tên chỉ là một cái xưng hô, không tính là cái gì.
Muốn đặt như thế nào, vậy đặt như thế đó.
Thẩm Trường Thanh khẽ gật đầu, xem như đã tiếp nhận lời của đối phương: “Như vậy Di Thần Đạo trong miệng tiền bối, rốt cuộc là ngã xuống như thế nào?”
“Hình như là bị vạn tộc phục giết đi, dù sao không nhớ rõ quá, hắn trăm năm ngưng tụ trung tâm Động Thiên có thể nói là chấn động hoàng đình, cho nên lúc ngã xuống cũng gây ra động tĩnh không nhỏ.
Nhưng tình huống cụ thể thế nào, vậy không thể biết được.”
Thanh Y trả lời ba phải cái nào cũng được.
Thẩm Trường Thanh yên lặng ghi nhớ Di Thần Đạo cái tên này, sau đó lại hỏi một ít vấn đề của Thiên Cức Trận, sau đó là cùng Thanh Y rời đi.
Ở sau khi về tới Trấn Ma ti, hắn liền một mình tìm tới Đông Phương Chiếu.
Mục đích chủ yếu, chính là dặn dò công việc Phong Ma các một phen.
Đối với Thẩm Trường Thanh muốn Trấn Ma ti tăng tài nguyên cung cấp cho Phong Ma các, trong lòng Đông Phương Chiếu tuy có hoang mang, nhưng cũng không nói quá nhiều, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Trước đó không lâu đối phương mới cho lượng lớn tài nguyên, hôm nay chia một ít cho Phong Ma các cũng không phải vấn đề.
Mặt khác, có thể khiến Thẩm Trường Thanh để ý như thế, Phong Ma các bên kia khẳng định là có thành quả nghiên cứu gì.
Phải biết rằng, Phong Ma các từ khi thành lập tới nay, mỗi một lần có tân nghiên cứu thành quả, đối với Đại Tần mà nói, đều không nhỏ giúp.
Đối với điều này, Đông Phương Chiếu nào có đạo lý từ chối.
Sau khi bàn bạc đơn giản, Thẩm Trường Thanh liền rời khỏi Trấn Ma ti, tới nơi khác của Đại Tần du lịch.
Không có cách nào cả.
So với ở lại trong Trấn Ma ti đóng cửa làm xe, chẳng bằng thể nghiệm hồng trần du lịch thiên hạ, vừa lúc cũng có thể gần sát tự nhiên, lấy nó để tìm hiểu ra mấy môn thần thông.
So sánh với bế quan, gần sát tự nhiên, ngược lại càng dễ dàng ngộ ra thần thông hơn.
Bây giờ thứ hắn thiếu chủ yếu có hai loại, một là thần thông, hai là nguyên điểm.
Thứ sau tạm thời không có cách nào, vậy nhúng tay trước từ phương diện thần thông rồi nói tiếp.
“Hắn rời khỏi quốc đô rồi?”
Hoàng cung, trong ngự thư phòng, Cổ Hưng buông sách trong tay, vẻ mặt bình tĩnh.
Đông Phương Chiếu nói: “Hôm qua đã rời khỏi quốc đô, Thẩm trấn thủ hành tung mơ hồ, cho dù là Thiên Sát Vệ cũng không thể phát hiện chút nào, hôm nay đã đến nơi nào, ai cũng không xác định được.”
“Thiên Sát Vệ không phát hiện được cũng là bình thường, giống như hắn cường giả cỡ đó, trong thiên hạ lại có ai có thể truy tìm được.”
Cổ Hưng lắc đầu.
Thực lực Thẩm Trường Thanh, trong Nhân tộc không ai có thể với tới.
Đó là vô thượng cường giả thật sự.
Đối phương rời khỏi quốc đô, hắn trái lại không lo lắng cho an toàn của gã, dù sao trong Nhân tộc lại có ai có thể sinh ra uy hiếp đối với gã.
Cổ Hưng thật sự lo lắng là, có tên đui mù nào trêu chọc đến đối phương, dẫn tới một ít sự kiện đổ máu không cần thiết.
Nhưng nghĩ một chút, hắn cũng không lo lắng quá nhiều.
Lấy danh tiếng của Thẩm Trường Thanh, trong thiên hạ nhắm chừng không thể có ai chưa từng nghe nói, càng sẽ không có ai đui mù.
“Man tộc bên kia, bây giờ đã có tin tức xác thực truyền đến.”
Cổ Hưng đổi đề tài: “Trẫm phái sứ giả vào Man tộc, tự mình gặp được vị Man Thần kia, tuy từ trong lời nói của hắn đối với Đại Tần ta có chút bất mãn, nhưng quả thật là có lòng thần phục.
Vấn đề kế tiếp, chính là xử lý Man tộc ra sao.”
“Man tộc xưa nay có ma sát với Đại Tần ta, bao năm qua mặc kệ là người Tần chết ở trong tay Man tộc, hoặc là Man tộc chết ở trong tay người Tần, số lượng đều khó có thể đo đếm.
Thù hận cỡ này, không phải Man tộc thần phục có thể dễ dàng tiêu trừ.
Theo lý mà nói, Đại Tần ta hôm nay thực lực đủ, nên diệt sạch Man tộc mới phải, nhưng vị Man Thần kia chính là cường giả Nhân tộc thượng cổ, hôm nay lại cam nguyện thần phục, nếu lại nổi lên binh đao, sẽ chỉ suy yếu thực lực nội bộ Đại Tần ta.”
Đông Phương Chiếu trầm ngâm một phen, nói ra cái nhìn của mình đối với thế cục.