Chương 1717: Thăm lại chốn cũ (4)
“Đại Tông Sư?”
Vẻ mặt Thẩm Trường Thanh thoáng kinh ngạc, vị này thế mà đã là Đại Tông Sư.
Nghĩ lại một chút, hắn lại thoải mái.
Võ viện trải rộng thiên hạ, võ học không là độc quyền của số ít người nữa, phàm là Nhân tộc đều có thể tu tập võ học, nếu là Phó Mặc Sinh thiên phú thật sự không tệ, trong hai mươi năm thành tựu Đại Tông Sư, cũng không phải không có khả năng.
Từ trên người Phó Mặc Sinh dời ánh mắt đi, Thẩm Trường Thanh nhìn về phía người dưới sảnh.
Cả người tràn đầy vết máu, tản ra mùi làm người ta buồn nôn, bên trong kinh mạch đứt từng khúc đan điền tan vỡ, hiển nhiên là bị người ta lấy thủ đoạn bạo lực phế bỏ.
“Đại Tần mùng bảy tháng bảy năm bốn trăm mười ba, ngươi vì luyện tà công, huyết tế một thôn trăm người, ngày hai mươi sáu cùng tháng, một lần nữa trong một thôn khác giết hại hơn hai trăm người, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Bạch Thái, ngươi nhận tội không!”
Phó Mặc Sinh buông hồ sơ trong tay xuống, lớn tiếng quát.
Dứt lời một lúc, trên khuôn mặt tràn đầy vết máu của Bạch Thái, vẻ dữ tợn làm người ta sợ hãi: “Rõ ràng là các ngươi vu oan giá hoạ, lại vu ta giết người, trừ phi các ngươi lấy ra chứng cứ xác thực, nếu không ta cho dù là chết trong lòng cũng không phục!”
“Chứng cớ? Không phục?”
Phó Mặc Sinh cười.
Giận quá mà cười.
Vẻ mặt hắn lạnh như băng, lửa giận trong mắt giống như muốn phun ra, một tay lấy hồ sơ vứt đến trước mặt Bạch Thái.
“Bản quan nói cho ngươi, lời bản quan nói chính là chứng cớ, hơn ba trăm mạng người kia chính là chứng cớ, ngươi cho dù là không phục nữa, hôm nay cũng khó thoát chết.”
Nói xong, Phó Mặc Sinh nhìn về phía tả hữu, lạnh giọng quát: “Người đâu!”
“Có ty chức!”
“Kéo hắn xuống giam giữ lại, buổi trưa ngày mai chém đầu.”
“Ty chức lĩnh mệnh!”
Hai nha dịch bước ra khỏi hàng, trực tiếp mang Bạch Thái xách lên, kéo ra bên ngoài.
Biến cố như vậy, khiến Bạch Thái kịch liệt biến sắc, điên cuồng rống giận: “Các ngươi không có chứng cớ, các ngươi không thể giết ta! Ta muốn tố cáo các ngươi, ta muốn không phục...”
Nhưng mặc cho hắn giãy dụa rống giận như thế nào, đều không có bất cứ biện pháp nào, chỉ có thể để hai tên nha dịch kéo đi, thanh âm dần dần thấp đi.
Dưới sảnh không người.
Phó Mặc Sinh vỗ kinh đường mộc: “Bãi đường!”
Sau đó, hắn liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chỉ là ở lúc rời đi, ánh mắt không tự chủ được hướng về một phương hướng nào đó trong sảnh lớn nhìn lại, có nét nghi hoặc lóe qua, lắc lắc đầu, không nghĩ quá nhiều nữa.
“Có lẽ là quá mức mệt mỏi đi!”
Trong lòng Phó Mặc Sinh nghĩ như thế.
Ở vừa rồi, hắn giống như cảm giác được trong sảnh lớn có người khác đứng, nhưng mắt thường lại không nhìn thấy chút nào.
Loại tình huống này, cũng chỉ có ảo giác.
“Cảm giác thật sâu sắc!”
Một bên của sảnh lớn, Thẩm Trường Thanh chú ý tới ánh mắt Phó Mặc Sinh, vẻ mặt không khỏi khẽ động.
Một Đại Tông Sư có thể phát hiện được một tia khác thường, chỉ từ cảm giác mà nói, xem như tương đối mạnh mẽ.
Bất cứ một thiên tài nào, đều là ở một số phương diện nào đó khác hẳn với người thường.
Như là vị tri huyện thành Lâm An này, ở phương diện cảm giác mạnh hơn Đại Tông Sư cùng cảnh giới, liền được cho là kẻ có thiên phú danh xứng với thực.
Về phần tà công theo như lời đối phương mới vừa rồi, hắn trái lại có chút hiểu biết.
Từ trên người Bạch Thái kia, Thẩm Trường Thanh có thể cảm nhận được một mùi máu tươi nồng đậm, cùng với khí tức tà ác làm người ta không khoẻ.
Thoạt nhìn, rõ ràng chính là một tên yêu tà.
Nhưng, lại có khác biệt rất lớn với yêu tà thật sự.
Ở trong kinh mạch đoạn tuyệt của gã, có chân khí mỏng manh lưu lại, chân khí kia nơi phát ra khí tức tà ác.
Như vậy, lại kết hợp lời của Phó Mặc Sinh, thì có thể nhìn ra được, người bị áp giải xuống kia, rốt cuộc là mặt hàng thế nào.
Chẳng qua, Thẩm Trường Thanh cũng không có gì bất ngờ.
Như là một ít tà công tìm lối tắt khác, có thể làm thực lực người ta ở trong thời gian ngắn tăng vọt, nhưng cũng cần trả giá tương ứng.
Võ học bực này, ở trong Trấn Ma ti cũng từng có ghi lại.
Theo lý mà nói.
Ở dưới tình huống hôm nay triều đình uy áp thiên hạ, không có khả năng có người đi bí quá hoá liều, tu luyện tà công bực này mới phải.
Nhưng cánh rừng lớn loài chim nào cũng có, thực có người như vậy cũng không kỳ quái.
Sau đó, hắn lại lượn vòng ở nơi khác trong nha môn, gặp được vài gương mặt quen thuộc.
Không bao lâu, Thẩm Trường Thanh liền rời khỏi nha môn, chậm rãi dạo quanh thành Lâm An một lần, cuối cùng trực tiếp ra khỏi thành, không có chút lưu luyến nào.
Với hắn mà nói, thành Lâm An chỉ là một điểm trong trí nhớ mà thôi.
Ở sau khi xác định dân chúng nơi này an cư lạc nghiệp, tốt hơn so với thời điểm mình rời khỏi, như vậy là đủ rồi.
Ở sau khi rời khỏi Tấn thành, Thẩm Trường Thanh bước đi không có mục tiêu.
Đợi tới về sau, hắn dừng bước ở trước một tòa thành trì hùng vĩ đồ sộ.
Ngoài thành vạn vật yên tĩnh.
Trong thành ca múa mừng cảnh thái bình.
Hai loại cảnh tượng hoàn toàn khác nhau đồng thời xuất hiện ở trong cảm giác, hỗn hợp thành một hình ảnh quỷ dị.
Tường thành, có thủ vệ sắc mặt nghiêm túc, đang thủ ở hai bên cổng thành.
Thẩm Trường Thanh đi tới trước cổng thành, bước chân đột ngột dừng lại, ngay sau đó cao giọng mở miệng: “Thẩm Trường Thanh tới chơi!”
Thanh âm tựa như không lớn, nhưng bao trùm toàn thành.
Đợi tới lúc thanh âm yên lặng xuống, liền có tiếng cười ôn hòa truyền ra.
“Thì ra là Thẩm huynh đến, tiểu sinh chưa từ xa tiếp đón!”