Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1776 - Chương 1776: Thêm Pháp Tắc (2)

Chương 1776: Thêm pháp tắc (2)

Hắn sửa sang lại vạt áo, từ bên trong đi ra, sau đó ngự không hướng về một ngọn núi cao nào đó lao đi.

Đỉnh núi cao.

Biển mây mênh mông.

Một ngôi nhà cỏ tranh cô đơn tọa lạc ở nơi đó, mà ở bên cạnh vách núi cách nhà tranh không xa, một ông lão râu bạc trắng mặc đạo bào cũ kỹ, đang cầm trong tay cây gậy trúc ngồi ở nơi đó, một đầu khác cây gậy trúc rủ xuống sợi tơ, nhập vào trong biển mây.

Thanh niên ngự không hạ xuống, khom mình hành lễ với bóng lưng ông lão.

“Đệ tử Công Nghi Phi, bái kiến sư tôn!”

Dứt lời, ông lão chưa đáp lời, vẫn giữ tư thế thả câu.

Đột nhiên, sợi tơ chấn động.

Cây trúc chợt vung hướng lên trên, chỉ thấy có cá trắm đen to bằng bàn tay cắn lưỡi câu, trực tiếp bị vung lên.

Ông lão đưa tay bắt lấy cá trắm đen, sau đó liền nhìn thấy cá trắm đen tiêu tán đi, chỉ để lại một hạt châu màu xanh.

Tùy tay vung lên, hạt châu xé gió đánh tới.

Sắc mặt Công Nghi Phi không thay đổi, đưa tay liền bắt được hạt châu.

“Linh ngư thiên địa tự nhiên sinh thành, trong có linh châu, dùng thời gian dài có thể rèn luyện thể phách, tịnh hóa thần hồn. Ngày xưa lão phu thả câu mấy năm cũng chưa thể câu được một con linh ngư, hôm nay ngươi vừa tới liền mắc câu.

Như thế xem ra, đây hẳn là cơ duyên của ngươi!”

“Cảm tạ sư tôn ban thưởng bảo vật!”

Công Nghi Phi thu hồi linh châu, cảm kích nói.

Hắn cũng từng nghe nói linh ngư tồn tại, nhưng mãi chưa có cơ hội nhìn thấy, chưa từng nghĩ hôm nay tới đây, có thể đạt được một viên linh châu linh ngư biến thành.

Thu lại linh châu, Công Nghi Phi nghiêm mặt: “Xin hỏi sư tôn, đột nhiên truyền triệu đệ tử tới đây, là có gì phân phó?”

“Ngươi còn nhớ ngoại giới chứ?”

Ông lão một lần nữa buông cần câu, cùng lúc sợi tơ buông vào trong biển mây, bình tĩnh mở miệng.

Ngoại giới!

Công Nghi Phi gật gật đầu: “Đệ tử nhớ, nếu không phải sư tôn lần trước tới ngoại giới tìm đệ tử, đệ tử chỉ sợ đã hóa thành bụi đất, ân này đệ tử vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, không dám có lúc nào quên.”

Hai trăm năm trước, đương đại tông chủ Côn Luân tông Thanh Vi tới ngoại giới, vừa lúc tìm được mình vừa mới đánh vỡ cực hạn thân thể con người.

Từ trong miệng Thanh Vi, hắn mới xem như thật sự hiểu biết được thiên địa rộng lớn, đồng thời biết thành tựu mình lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt cường giả thật sự là gầy yếu cỡ nào.

Lại đến về sau, bản thân liền đi theo Thanh Vi trở về Trung Huyền giới Côn Luân tông, sau đó bái đối phương làm sư phụ, sau đó nữa liền trở thành thánh tử Côn Luân tông.

“Trước đó không lâu, Nhân tộc ngoại giới lập hoàng đình, Thiên Đạo tông phái cường giả đến ngăn trở không có kết quả, việc này nghĩ hẳn ngươi còn chưa biết nhỉ.”

Thanh Vi nói không nhanh không chậm.

Hoàng đình!

Ở sau khi vào Côn Luân tông, Công Nghi Phi đã không còn như trước kia ếch ngồi đáy giếng nữa, rất rõ hoàng đình rốt cuộc là cái gì.

“Sao có khả năng, ngoại giới yêu tà tàn sát bừa bãi, Nhân tộc thực lực gầy yếu, căn bản không có khả năng lập hoàng đình.”

Phản ứng đầu tiên của hắn, chính là không có khả năng.

Dù sao thực lực Nhân tộc yếu bao nhiêu, Công Nghi Phi lại là rất rõ ràng.

Thanh Vi mỉm cười: “Đừng nói ngươi không tin, lão phu thật ra cũng không tin, nhưng sự thật thường thường chính là như thế, hôm nay ngoại giới đã lập hoàng đình, mấy ngày trước Thiên Đạo tông lại ngã xuống một vị Thần Vương, rất có khả năng có liên quan với ngoại giới.

Lão phu cho rằng, Nhân tộc ngoại giới chắc chắn có biến cố lớn.

Ở trong ký ức của ngươi, Nhân tộc khi đó có cường giả hoặc thiên tài nào rất nổi tiếng hay không?”

Nghe vậy, tâm thần Công Nghi Phi chấn động.

Hắn rõ Thần Vương cường đại bao nhiêu, cho dù là mình bây giờ, muốn địch lại Thần Vương cũng có chút khó khăn.

Rất khó tưởng tượng, cường giả bực này ngã xuống, sẽ nhấc lên quan hệ với ngoại giới.

Nhưng đối với câu hỏi của Thanh Vi, Công Nghi Phi cũng không dám chần chờ cái gì, chỉ là hơi suy tư, liền trực tiếp trả lời: “Nếu muốn nói thiên tài, thời đại đó của con hẳn là không có nhân vật nào tương đối xuất sắc.

Sư tôn là hoài nghi, chém giết Thần Vương Thiên Đạo tông, có khả năng là cường giả thời kì đó của con?”

“Không phải không có khả năng, đương nhiên, cũng có khả năng so với thời kì đó của ngươi còn sớm hơn rất nhiều.”

Thanh Vi vẻ mặt như thường.

“Được rồi, ngươi đã không có ký ức gì tương quan, vậy hãy đi về trước đi. Nhớ kỹ, không bằng Thần Vương chung quy chỉ là con kiến, tu luyện cho tốt, tương lai Côn Luân tông còn phải dựa vào ngươi chống đỡ.”

“Đệ tử cáo lui trước!”

Công Nghi Phi không ở lâu, sau khi cúi người hành lễ, liền ngự không rời đi.

Ở lúc hắn rời đi, cần câu lại nhẹ nhàng chấn động.

Thanh Vi dùng sức vung lên, một con linh ngư một lần nữa rơi vào trong tay.

“Hôm nay vận may thật sự là không tệ, liên tiếp câu được hai con linh ngư.”

Lão cười ha ha thu lại linh châu, một lần nữa thả dây câu xuống biển mây.

Bỗng nhiên, trên khuôn mặt tóc bạc mà hồng hào của Thanh Vi, nụ cười thu liễm một chút, nghiêng đầu nhìn về phía một phương hướng.

“Có thể chiến một trận với Cung Huyền Thiên, nhìn chung Trung Huyền giới cũng không có mấy ai, nghĩ hẳn đó chính là cường giả ngoại giới đi. Hai trăm năm chưa từng tới ngoại giới, lại có cường giả như thế xuất thế, thực sự khiến lão phu không thể ngờ được.

Xem ra nắm xương già này của ta, cũng xấp xỉ tới lúc nên hoạt động một chút rồi.”

Bình Luận (0)
Comment