Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1875 - Chương 1875: Ra Mắt Thẩm Trấn Thủ (1)

Chương 1875: Ra mắt Thẩm trấn thủ (1)

Kỷ Toàn tuy là lần đầu tiên tới quốc đô, nhưng đối với chuyện hoàng đình ngày xưa có đủ nhiều hiểu biết.

Vì vậy, lão cũng có thể rõ, hoàng đình hôm nay so với hoàng đình ngày xưa, rốt cuộc là cường đại cỡ nào.

Tuy cường đại như vậy, ở trước mặt Trung Huyền giới không tính là cái gì, nhưng chỉ cần cho hoàng đình một ít thời gian, chưa chắc đã không theo kịp Trung Huyền giới.

Vui sướng hướng vinh.

Đại biểu chính là sinh cơ mênh mông.

Tạm dừng một phen, Kỷ Toàn nói tiếp: “Đặc biệt lần này sau khi vị Thẩm trấn thủ kia giảng đạo, thực lực đứng đầu của hoàng đình nhất định sẽ lại tăng lên một đoạn, có thể rút ngắn lại một ít chênh lệch với Trung Huyền giới.”

Bố (phủ, mở rộng) đạo liền tương đương giảng đạo.

Nhưng đáng tiếc là, giảng đạo loại này, không phải số lần nghe càng nhiều thì càng tốt, lần đầu tiên có hiệu quả, lần thứ hai giảng đạo hiệu quả phải chiết khấu.

Bằng không, Thẩm Trường Thanh nếu thật sự liên tục giảng đạo mấy chục năm, thực lực hoàng đình tuyệt đối sẽ mang đến tăng trưởng theo kiểu nhảy vọt.

Còn nữa chính là, đối phương cũng không có khả năng liên tục giảng đạo mấy chục năm. Thực lực chỉnh thể hoàng đình tuy quan trọng, nhưng chiến lực cá thể tuyệt đỉnh cũng quan trọng vô cùng.

Lấy thiên phú của vị kia, nếu thật phí phạm thời gian mấy chục năm, cho dù là hoàng đình có thể xuất hiện mười cường giả có thể so với cấp bậc Thần Vương, cũng tính là thiệt thòi lớn.

Văn Thiên Cừu nghe vậy, khẽ gật đầu, xem như tán đồng điều đối phương nói.

...

“Chiếu tướng!”

Thẩm Trường Thanh đặt xuống một quân, khiến một ván cờ này tuyên bố chấm dứt.

“Thuộc hạ thua rồi!”

Trên khuôn mặt tinh xảo của Thu Thủy tràn đầy bất đắc dĩ.

Thua rồi!

Một ván cờ này, hai người đánh mấy ngày thời gian, lấy mình thua một quân mà chấm dứt.

Nếu là người bình thường chơi cờ, tự nhiên không có khả năng một ván cờ đánh mấy ngày thời gian.

Chỉ là đến cảnh giới của hai người, khi mỗi một nước cờ hạ xuống, đều có thể suy tính đến vô số loại khả năng phía sau, như vậy, muốn thật sự quyết ra thắng bại, không phải một chuyện dễ dàng.

Nhưng đáng tiếc là, Thu Thủy chung quy là thua một nước, tuy thân là thất phẩm đạo binh, nhưng năng lực suy tính của nàng không bằng Thẩm Trường Thanh, thua đó là chuyện tất nhiên.

“Thời gian xấp xỉ rồi, lần sau có thời gian ngươi ta lại đánh cờ đi!”

Thẩm Trường Thanh tính toán thời gian, hôm nay vừa vặn là một ngày cuối cùng của ba tháng, cũng chính là ngày mình giảng đạo.

Đánh xong một ván cờ, khiến trạng thái toàn thân hắn đều tốt hơn rất nhiều.

Trạng thái như thế đến giảng đạo, là thích hợp nhất.

Lúc dứt lời, Thẩm Trường Thanh đã biến mất ở trước mặt Thu Thủy.

...

Núi Long Thủ.

Sớm ở thời điểm mấy ngày trước, đã có rất nhiều tu sĩ chờ ở nơi đó, chỉ là có cường giả hoàng đình chặn lại, bọn họ mới áp chế xúc động trong lòng, không dám trực tiếp xâm nhập bên trong.

Thẳng đến hôm nay, hoàng đình buông ra hạn chế, người khác mới có thể lên núi.

Chẳng qua, mỗi khi có tu sĩ muốn ngự không, đều sẽ bị một luồng lực lượng trực tiếp đánh rơi xuống.

“Trên núi Long Thủ không thể bay trên không, đây là lần đầu tiên cảnh cáo, có ai vi phạm nữa, trực tiếp trục xuất núi Long Thủ.”

Thanh âm uy nghiêm lạnh lùng truyền đến, khiến một ít tu sĩ muốn ngự không, trong lòng đều chấn động, cũng không dám làm việc lung tung nữa, mà là thành thành thật thật theo đám đông tiến vào trong núi.

“Cảnh tượng cỡ này thật sự hoành tráng, lão phu sống năm tháng dài đằng đẵng, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như hành hương thế này.”

Kỷ Toàn nhìn các tu sĩ kia đi về phía núi Long Thủ, vẻ mặt trên khuôn mặt già nua kỳ diệu.

Trung Huyền giới tuy nói tu luyện thịnh hành, hoàng đình còn xa mới có thể so sánh, nhưng trong Trung Huyền giới bọn họ đều là giữ khư khư thứ của mình, muốn có cường giả vô tư giảng đạo, đó là chuyện không có khả năng.

Cho nên, thật sự có thể đưa tới các tu sĩ, cũng chỉ có lúc ngũ tông thập nhị cung mở rộng sơn môn, chiêu mộ lượng lớn đệ tử.

Nhưng tình hình đó, so với trước mắt là hoàn toàn không thể so sánh.

Có cường giả hoàng đình cảnh cáo, mọi người đều đi theo đám đông, bước lên núi Long Thủ.

Dưới núi, có thiếu niên nhìn cảnh tượng phía trước, trên khuôn mặt còn hơi non nớt tràn đầy chấn động: “Sư tôn, ngài có thể nhìn ra các tu sĩ này đều là cường giả cảnh giới nào không?”

Người bị hỏi là một lão nhân.

Nghe vậy, lão nhân lắc đầu: “Hôm nay có tư cách vào núi Long Thủ mà nói, ít nhất cũng là người cấp bậc Tông Sư hoặc là Đại Tông Sư, cường giả cỡ này nào phải dễ dàng nhìn thấu như vậy.”

Tông Sư!

Đại Tông Sư!

Thiếu niên nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Trong môn phái chỗ hắn, mạnh nhất chỉ là cường giả cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, cường giả Tông Sư, đó là nhân vật cấp bá chủ trong phạm vi trăm dặm.

Nhưng hôm nay lại nhìn cảnh tượng trước mắt, Tông Sư dày đặc như kiến, thực sự khiến mình mở rộng tầm mắt.

“Như thế nào, xem như biết núi cao còn có núi cao hơn chưa?”

Nhìn sắc mặt thiếu niên, lão nhân cười ha ha nói.

Hắn không hy vọng xa vời mình có thể vào núi Long Thủ, lần này tới quốc đô, chỉ vì dẫn đệ tử kiệt xuất nhất trong môn phái mở rộng tầm mắt, khiến đối phương biết thiên địa rộng lớn, tuyệt đối không phải một mẫu ba phần đất kia của bản thân có thể so sánh.

Bình Luận (0)
Comment