Chương 1905: Thượng Cung thị tộc (2)
“Thần cảnh viên mãn!”
Ở lúc nhìn thấy người tới, Tàm hoàng nheo mắt lại, một mảng sát ý lướt qua.
Hắn muốn ra tay, dù sao di chỉ thượng cổ chính là Thượng Cung thị tộc hao hết tâm tư mới tìm được, kết quả có tu sĩ khác tới đây chia một chén canh, trong lòng tự nhiên là không muốn.
Nhưng mà, đối mặt một cường giả Thần cảnh viên mãn, Tàm hoàng cũng không có nắm chắc lấy thế sấm sét chém giết đối phương.
Nói đến cùng, Thần cảnh viên mãn tuy không bằng nửa bước Thần Vương, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường.
Nếu là lúc khác, hắn trái lại không có gì kiêng kị, nhưng trước mắt tình huống bực này, mạo muội nổi lên xung đột với cường giả khác, sẽ chỉ làm thế lực khác ngư ông đắc lợi.
Cho nên, Tàm hoàng kiềm chế sát ý trong lòng.
Một bên khác, tu sĩ Thần cảnh viên mãn đã đến, cũng đã phát hiện trên người Tàm hoàng phát ra sát ý, theo bản năng kéo giãn khoảng cách với nhau, phòng ngừa mình bị đánh lén.
Không bao lâu, liền có tu sĩ khác, nghe được động tĩnh ngự không mà đến.
“Đó là cường giả Tả Văn thị tộc!”
“Cường giả Huyễn thị tộc cũng đã đến...”
Nhìn từng cường giả tới, không ít tu sĩ đều thấp giọng kinh hô.
Chư thiên rộng lớn, không phải cường giả toàn bộ thị tộc đều có thể bị tu sĩ khác biết rõ.
Đạo lý tương tự.
Có thể bị tu sĩ khác biết rõ, trên cơ bản đều là thị tộc cường đại, dù sao cường giả không thể không có tiếng tăm gì.
Cường giả thị tộc tới càng nhiều, tâm thần Tàm hoàng liền càng thêm trầm thấp.
Dựa theo tình hình bây giờ phát triển tiếp mà nói, đối với Thượng Cung thị tộc là sự bất lợi rất lớn.
“Không ngờ cường giả Thượng Cung thị tộc cũng đến, Tàm hoàng trước mặt, ngô lại suýt nữa chưa nhận ra.”
Một tiếng cười khẽ truyền đến.
Tàm hoàng theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một tu sĩ thanh niên áo trắng, trên mặt treo nụ cười như có như không.
“Huyễn Vực!”
Nhìn thấy người nói chuyện, trong lòng hắn trầm xuống.
Huyễn Vực!
Thiên kiêu Huyễn thị tộc, cường giả lưu danh Phong Thần bảng, tuy đối phương và mình đều là nửa bước Thần Vương, nhưng Tàm hoàng rất rõ, lấy thực lực của mình, chưa chắc đã là đối thủ của vị này.
Dù sao tồn tại có thể vào Phong Thần bảng, trên cơ bản đều là có được thực lực địch nổi Thần Vương.
Cho dù như thế, hắn cũng chưa biểu lộ ra cái gì.
Thực lực Huyễn Vực tuy mạnh, nhưng bằng vào cường giả Thượng Cung thị tộc ở đây, cũng không phải không có nắm chắc đối phó.
Nếu đối phương thật muốn quyết tâm tranh đoạt cơ duyên với mình, vậy liều mạng đắc tội Huyễn thị tộc, cũng phải hoàn toàn lưu lại hắn.
Huyễn Vực khẽ phe phẩy cây quạt gấp, đối mặt hoàng giả một thị tộc hoàn toàn không có biểu cảm khẩn trương, trên mặt có nụ cười nhạt: “Thượng Cung thị tộc nhiều cao thủ như vậy đến, chẳng lẽ Tàm hoàng sớm đã biết nơi đây sẽ có di chỉ thượng cổ xuất thế?”
Lời này vừa ra, tu sĩ ở đây đều đồng loạt đặt ánh mắt ở trên người Thượng Cung thị tộc.
Đúng vậy!
Nơi này là Tử Vong Cấm Khu, có thể vào nơi đây, đều là ôm mục đích rèn luyện, đại đa số đều là một mình một ngựa tới đây, cho dù là có tổ đội đến, cũng đều là hai ba người mà thôi.
Lại nhìn Thượng Cung thị tộc, cường giả đến ước chừng mười mấy người, căn bản không giống như đến Tử Vong Cấm Khu rèn luyện đơn giản như vậy.
Nói trắng ra là.
Tử Vong Cấm Khu rất nhiều cơ duyên, hung hiểm cũng rất nhiều.
Nếu cường giả trong tộc ra hết, nhỡ đâu đụng phải phiền toái gì, toàn bộ cường giả chôn vùi, như vậy hậu quả chủng tộc bản thân có thể nghĩ mà biết.
Như vậy, Thượng Cung thị tộc ra hết cường giả, liền chỉ có một khả năng.
Đối phương ngay từ đầu chính là vì di chỉ thượng cổ mà đến, cho nên mới sẽ dẫn theo nhiều cao thủ như vậy tới đây.
Chú ý tới ánh mắt của toàn bộ tu sĩ, ánh mắt Tàm hoàng lạnh lùng, sau đó liền khôi phục bình thường: “Các hạ nói đùa rồi, chúng ta chỉ là trùng hợp tới đây mà thôi, lại nói di chỉ thượng cổ xuất thế dựa hết vào cơ duyên, lại có ai có thể khống chế.
Thực lực Huyễn Vực thánh tử của Huyễn thị tộc, ngô đã sớm có nghe nói, tuổi còn trẻ đã đăng đỉnh Phong Thần đài, lưu danh ở trên Phong Thần bảng, theo ngô thấy, tu sĩ ở đây chỉ sợ không ai có thể tranh đoạt cơ duyên này với ngươi.”
Đối phương đã muốn gắp lửa bỏ tay người tới trên người Thượng Cung thị tộc, vậy đừng trách hắn một lần nữa nhét lửa trở về.
Nghe được câu này, tu sĩ khác lại mang ánh mắt đặt ở trên người Huyễn Vực.
Bọn họ đối với lời của Tàm hoàng, cũng không phải thật sự hoàn toàn tin tưởng, chỉ là đối phương có một câu nói không sai, cường giả có thể lưu danh ở Phong Thần bảng, ít nhất cũng có được lực lượng địch nổi Thần Vương.
Trong tu sĩ trước mắt đến, không có bất cứ một vị tồn tại cấp bậc Thần Vương nào.
Như vậy, có thể chống lại vị này, liền không có mấy ai.
“Cơ duyên ai có đức thì đạt được, cuối cùng rơi ở trên đầu ai còn khó mà nói.”
Động tác phe phẩy cây quạt gấp của Huyễn Vực hơi dừng lại, ánh mắt âm trầm đi một phần, nhưng chưa biểu lộ ra.
Thiên kiêu tự có ngạo khí của thiên kiêu.
Trong mắt hắn, trong toàn bộ cường giả ở đây, cũng chỉ có một mình Tàm hoàng có thể đặt vào mắt.
Nhưng mà, đối phương tuy là hoàng giả một tộc, đáng tiếc Thượng Cung thị tộc xuống dốc đã lâu, thực lực Tàm hoàng mạnh nữa cũng chỉ là nửa bước Thần Vương mà thôi, nếu là ở lãnh địa Thượng Cung thị tộc, mình không có trăm phần trăm nắm chắc có thể đối phó.