Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1912 - Chương 1912: Thần Dịch (2)

Chương 1912: Thần dịch (2)

“Nhưng một giọt thần dịch đã khó có thể tìm được, muốn đạt được mấy trăm giọt thần dịch, không thể nghi ngờ là nói nhảm mà thôi, về phần muốn trở thành vô song thiên kiêu, chỉ sợ vơ vét chư thiên cũng chưa chắc có thể có được nhiều thần dịch như vậy.”

Càng là thứ quý giá, lại càng hiếm có.

Thần dịch là như thế.

Thời điểm thượng cổ hoàng đình, thần dịch trong tay Nhân tộc nắm giữ cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên muốn thật sự sưu tập được lượng lớn thần dịch, đặt ở trên thân bất cứ một chủng tộc nào, cũng không có khả năng.

Thẩm Trường Thanh hơi ổn định tâm thần.

Không sai, nếu thần dịch thật sự dễ dàng đạt được, vậy trong chư thiên đã sớm thiên kiêu khắp nơi.

Đồng thời, hắn cũng hiểu rất rõ, một giọt thần dịch trước mắt này rốt cuộc là quý giá cỡ nào.

Nhưng đối với tình huống bây giờ của mình mà nói, một giọt thần dịch hẳn không có tác dụng gì lớn, chẳng bằng giữ lại trước, ngày sau xem xem có nhân tuyển thích hợp hay không, rồi lại lấy ra thần dịch.

Tuy nói một giọt thần dịch không đủ để khiến một vị thiên tài trở thành thiên kiêu thật sự, nhưng nếu trong Nhân tộc có thể xuất hiện một vị tuyệt thế thiên tài đứng đầu, nói không chừng có thể mượn dùng thần dịch bước ra một bước cực kỳ quan trọng.

Như vậy, trong Nhân tộc liền có thể có thêm một vị thiên kiêu.

Cho dù là thiên kiêu bình thường nhất, cũng có được thực lực cực mạnh, không phải tu sĩ tầm thường có thể bằng được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Trường Thanh lập tức thu lại thần dịch, sau đó tiếp tục đi về phía cuối đường cổ.

Hắn bây giờ càng lúc càng chờ mong, phía sau đường cổ rốt cuộc có thể cho mình bao nhiêu kinh hỉ.

Khảo nghiệm thứ ba đã cho thần dịch, như vậy bản thân còn có cơ hội đạt được càng nhiều thần dịch hơn hay không.

Nếu có, vậy lần này tiến vào nơi này, liền thật sự kiếm lớn rồi.

...

“Ầm!”

Lực lượng cuồng bạo bùng nổ, thân thể Tàm hoàng kịch liệt chấn động, không thể không lui về phía sau.

Đợi tới sau khi đứng vững, khi lại nhìn về phía người đá, trong mắt hắn đã bị chấn động chiếm cứ.

Quá mạnh rồi!

Người đá nửa bước Thần Vương cảnh trước mắt này, hoàn toàn không phải mấy người đá trước đó có thể so sánh, cho dù là được lệnh bài suy yếu, thực lực người đá bày ra vẫn kinh thế hãi tục.

Từ người đá thứ hai bắt đầu, Tàm hoàng đã từng nghĩ có khả năng đối mặt cục diện như vậy.

Chỉ là Thượng Cung thị tộc thật không dễ gì tiến vào di chỉ thượng cổ này, tuyệt đối không thể cứ như vậy tay không mà về, cho nên hắn mới chưa dễ dàng bỏ cuộc.

“Chẳng lẽ bổn hoàng thật sự phải dừng lại ở đây sao?”

Trong lòng Tàm hoàng tràn đầy không cam lòng.

Ở dưới tình huống có lệnh bài giúp đỡ, mình thế mà dừng lại ở cửa ải thứ tư, nếu không có lệnh bài, như vậy bản thân chẳng phải là cửa ải thứ ba cũng không bước qua?

Đối với điều này, trong lòng hắn sao có thể phục.

Nhưng mà, cảm thụ được khí tức người đá trước mắt phát ra, tâm thần Tàm hoàng lại không ngăn được run rẩy.

Quá mạnh rồi!

Rõ ràng là cảnh giới nửa bước Thần Vương, nhưng thực lực có được hoàn toàn có thể so với Thần Vương thật sự.

Nếu không có lệnh bài suy yếu, rất khó tưởng tượng, người đá này sẽ mạnh đến một mức độ như thế nào.

Ở lúc hắn âm thầm chấn động, tự hỏi đối sách, người đá trên đường cổ chưa tạm dừng, trực tiếp cất bước đi nhanh, lao tới chém giết hắn.

Cánh tay hóa đá đánh ra, uy lực đáng sợ khiến đường cổ cũng khẽ chấn động.

Lực lượng đó, khiến Tàm hoàng bịt kín một tầng bóng ma tử vong.

“Không... Bổn hoàng tuyệt không thể lui!”

Đã đi tới một bước này, hắn nếu lui liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nghiến răng một cái, toàn bộ thần lực của hắn giống như bị hoàn toàn điểm hỏa, một luồng lực lượng đỉnh phong từ trong thân thể bùng nổ ra.

Sau đó, luồng lực lượng đỉnh phong kia hội tụ hết vào tay phải.

“Ầm!”

Hai luồng lực lượng đánh phá, cuồng phong hủy diệt lấy hai bên làm trung tâm cuồn cuộn lan tràn.

Lực lượng phản chấn cường đại truyền đến, Tàm hoàng cắn chặt răng, chẳng những chưa lui ra phía sau một bước, ngược lại nhìn chằm chằm áp lực kia tiến lên, lại tung một cú đấm.

Ở trước mặt hắn, người đá chịu lực lượng phản chấn, thân thể có chút rạn nứt, không đợi phản ứng lại, đã bị công kích lần nữa.

“Rầm!”

Một quyền này, đánh thân thể người đá sụp đổ.

“Chết!”

Tàm hoàng khuôn mặt dữ tợn, nắm tay ẩn chứa vô tận thần lực đánh ra, toàn bộ lực lượng ở giờ khắc này phát tiết hết ra.

Ầm!

Ầm! !

Người đá bị đánh không có bất cứ đường sống nào chống trả, đợi tới lúc một cú đấm cuối cùng hạ xuống, toàn bộ thân thể đều trực tiếp vỡ tung ra.

Người đá tiêu tán, phần thưởng tương ứng hiện ra.

“Thánh Linh dịch!”

Nhìn chất lỏng trước mắt, Tàm hoàng tuy thở hồng hộc, nhưng trên mặt vẫn hiện ra nụ cười sáng lạn.

Nhìn từ tin tức đạt được, Thánh Linh dịch chính là chí bảo khôi phục, mình bây giờ tiêu hao nghiêm trọng, xem như vừa lúc dùng tới.

Mang Thánh Linh dịch nuốt vào, một luồng lực lượng như sống lại từ trong thân thể toát ra, hắn cảm giác được toàn bộ tiêu hao của mình, đều đang lấy tốc độ cực nhanh khôi phục, không đến mấy hơi thở, đã một lần nữa trở về đến trạng thái đỉnh phong trước đó.

“Chí bảo cỡ này, đáng tiếc chỉ đủ dùng một lần, nếu có thể nhiều thêm một ít, ở lúc cần thiết cũng tương đương với một cái mạng.”

Tàm hoàng có chút tiếc nuối lắc đầu, không dừng lại ở tại chỗ bao lâu, tiếp tục hướng về đường cổ xâm nhập.

Không bao lâu, không gian chấn động, một người đá xuất hiện ở trước mặt hắn.

Khí tức cổ xưa mênh mông hoang lương khuếch tán ra, khiến cho vị hoàng giả Thượng Cung thị tộc này sắc mặt kịch liệt biến hóa.

Bình Luận (0)
Comment