Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1916 - Chương 1916: Phách Thiên Thần Quân (2)

Chương 1916: Phách thiên thần quân (2)

Nhưng mà, chứng đạo Thần Vương lại có thể như thế nào.

Nếu không thể lưu danh ở trong Phong Thần bảng, như vậy tấn thăng Thần Vương hại lớn hơn lợi.

Trước mắt trong Phong Thần bảng, toàn bộ thiên kiêu đều sẽ không mạo muội đột phá cảnh giới bản thân, bởi vì một khi phá cảnh, liền ý nghĩa bản thân phải từ trong bảng thoát ly ra.

Nếu như thế, thì không thể được khí vận che chở nữa.

Cho nên, so với đột phá cảnh giới, duy trì cảnh giới trước mắt, mượn dùng lực lượng Phong Thần bảng không ngừng tìm kiếm cơ duyên, tăng cường nội tình bản thân mới là chuyện thật sự phải làm.

Chỉ cần nội tình đủ hùng hậu, ngày khác mới có hy vọng đi được xa hơn.

Cho dù là thật sự muốn đột phá, cũng phải bảo đảm khi mình đột phá đến cảnh giới kế tiếp, vẫn tiến vào trong Phong Thần bảng.

“Thần Vương bảng cạnh tranh so với Thần cảnh bảng kịch liệt hơn rất nhiều, vốn lấy thực lực của ta, cho dù là đột phá đến Thần Vương cảnh, cũng không nhất định có thể có cơ hội nhập chủ Thần Vương bảng, nhưng lần này đạt được thần dịch giúp đỡ, lại đã có vài phần nắm chắc!”

Ánh mắt Huyễn Vực nóng cháy.

Chỉ cần chờ đợi một lần sau Phong Thần bảng mở ra, hắn liền có thể bắt tay vào chuẩn bị công việc đột phá, sau đó một lần hành động tiến vào Thần Vương bảng.

Đều là Phong Thần bảng, có thể vào Thần Vương bảng, hàm lượng vàng tự nhiên không phải thần bảng có thể so sánh.

“Trước mắt truyền thừa nơi đây, sẽ là cơ hội lớn nhất của ta!”

Khóe miệng Huyễn Vực cong lên một nụ cười lạnh lùng.

Chỉ riêng một cái khảo nghiệm đã có thể cho thần dịch chí bảo bực này, nói không chừng trong truyền thừa còn có nhiều thần dịch hơn tồn tại.

Chỉ cần có thể đạt được, nội tình nhất định có thể tăng cường đến một mức độ khiến mình cũng lâm vào chấn động.

——

Không gian biến ảo.

Đợi tới lúc Thẩm Trường Thanh phục hồi tinh thần, hắn đầu tiên nhìn thấy, chính là một bức tượng thần thật lớn.

Tượng thần cao tới chín trượng, khuôn mặt rõ ràng, thoạt nhìn trông rất sống động, mặt khác hai tay tượng thần đặt ngang trước ngực, bên trên đặt một cái hộp nhìn không ra chất liệu gì.

Ngoài ra, thì không có thứ khác.

Đúng lúc này, trong tượng thần có hào quang mơ hồ hiện ra, một bóng người không thấy rõ bộ dạng từ trong tượng thần thoát ly, đáp ở trước mặt Thẩm Trường Thanh.

“Chúc mừng ngươi, kẻ có duyên!”

“Ngươi là ai?”

Nhìn thấy bóng người mơ hồ trước mặt, Thẩm Trường Thanh nheo mắt lại.

Hắn có thể nhìn ra được, bóng người trước mắt thực ra chỉ là một ý niệm lưu lại, không có lực lượng gì mang tính thực tế.

Nhìn từ hoàn cảnh chung quanh, tạm thời cũng không phát hiện nguy hiểm.

“Ta là ai?”

Bóng người trong thanh âm bình thản mang theo một tia ngạo nghễ: “Ngô chính là Phách Thiên Thần Quân.”

Phách Thiên Thần Quân!

Thẩm Trường Thanh nhíu mày, như vậy một vị chính là cường giả cổ xưa, mình chưa từng nghe nói cũng là bình thường.

“Tôn thượng, xem ra truyền thừa nơi này là thật sự không đơn giản!”

Ở lúc bóng người mở miệng, Thanh Y trong Động Thiên cũng đột nhiên nói chuyện.

Không đơn giản?

Thẩm Trường Thanh nhìn bóng người trước mặt, nhíu mày.

Lúc này, Thanh Y nói tiếp: “Hai chữ Thần Quân không phải ai cũng có thể tự xưng, đó là chỉ có cường giả đến cảnh giới Thần Quân, mới có tư cách tự xưng hai chữ thần quân.

Nếu lão phu không nhìn lầm, nơi đây hẳn là vùng đất truyền thừa một vị Thần Quân lưu lại.”

“Thần Quân!”

Tâm thần Thẩm Trường Thanh khẽ động, sau đó dùng ý niệm nói chuyện với đối phương.

“Thần Quân là cường giả cấp bậc nào?”

“Trên Thần Chủ, là Thần Quân.” Thanh Y đưa ra trả lời ngắn gọn.

Trên Thần Chủ!

Ánh mắt Thẩm Trường Thanh nhất thời ngưng trọng.

Sự cường đại của Thần Chủ, hắn xem như đã thật sự kiến thức, cường giả cấp bậc đó, không phải mình hôm nay có thể chống lại, mà Thần Quân so với Thần Chủ còn mạnh hơn, thực lực rốt cuộc như thế nào, chỉ là dùng đầu nghĩ thôi đã có thể biết.

Thanh Y nói: “Nhưng tôn thượng cũng không cần quá mức lo lắng, Thần Quân mạnh nữa, cũng đã sớm ngã xuống, hôm nay nơi này làm vùng đất truyền thừa của Thần Quân, cho dù là có gì hung hiểm, bằng vào thực lực của ngươi, tin tưởng đều có thể giải quyết.

Kém nữa, không phải vẫn là có lão phu sao.”

Có ngươi?

Khóe miệng Thẩm Trường Thanh thoáng run rẩy.

Nếu là Thanh Y thời kì toàn thịnh, lời nói hẳn là không có vấn đề gì, nhưng đối phương rõ ràng không ở trạng thái toàn thịnh, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản Thần Chủ một lần, muốn chống lại Thần Quân là không có hy vọng.

Chẳng qua, như đối phương nói.

Thần Quân mạnh nữa, đối phương cũng đã ngã xuống, cho dù là thực có gì hung hiểm, lấy thực lực của mình cũng đủ để dẹp yên.

Hơn nữa, đến cũng đến rồi, nếu không lấy đi truyền thừa, chẳng phải là một chuyến tay không.

Về phần trong đó có thể tồn tại phiêu lưu, hắn cũng có thể tiếp nhận.

Làm việc không gánh vác phiêu lưu, muốn luôn thuận buồm xuôi gió, đó là chuyện không có khả năng.

Một bên khác.

Phách Thiên Thần Quân nhìn thấy Thẩm Trường Thanh lâm vào lặng lẽ, còn tưởng đối phương là bị danh hiệu của mình chấn nhiếp rồi.

“Xem bộ dáng ngươi, nghĩ hẳn từng nghe nói danh hiệu của ngô.”

“Ặc... Có nghe nói chút.”

“Không ngờ ngô ngã xuống vô số năm tháng, trong chư thiên vẫn còn lưu lại danh hiệu của ngô.” Phách Thiên Thần Quân cảm khái một câu.

Hắn lại nghiêm túc nhìn về phía người trước mặt, thanh âm có chút dao động.

“Nếu như bản thần quân không nhìn lầm, ngươi hẳn là chưa điểm hỏa thần hỏa nhỉ? Chưa từng bước vào Thần cảnh, lại có thể thông qua khảo nghiệm bản thần quân bố trí, thiên tư cỡ này, thật sự có tư cách kế thừa y bát của bản thần quân.”

Bình Luận (0)
Comment