Chương 1930: Đôi mắt màu đỏ tươi (2)
Dù sao vẻn vẹn một gã Tử Vân Thánh, ở trong Tử Vân thị tộc tuy xem như thiên tài, nhưng muốn có được thực lực chống lại Thần Chủ, đó là chuyện cười.
Làm không tốt, chuyện hắn có thể mượn vạn tộc bổn nguyên cũng sẽ bại lộ ra.
Cho nên, mặc kệ có thực lực địch nổi Thần Chủ mới sinh hay không, Thẩm Trường Thanh bây giờ cũng không tính cứng đối cứng cùng đối phương.
Cơm phải ăn từng miếng.
Làm việc cũng phải từng bước một.
Điều hắn bây giờ phải làm, chính là đi trước đặt thanh danh thiên kiêu Tử Vân thị tộc của mình, sau đó mới có thể làm một bước chuẩn bị tiếp theo.
Ở lúc Thẩm Trường Thanh vừa định rút đi, dị biến đột ngột xảy ra.
Chỉ thấy trong Tử Vong Triều Tịch, đột nhiên có ánh đao tĩnh mịch bắn ra, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt qua phạm trù cảm giác.
Đợi tới lúc hắn phục hồi tinh thần lại, ánh đao đã biến mất không thấy.
Thân thể vĩ ngạn của Quý An Thần Vương sừng sững ở Tử Vong Triều Tịch cứng ngắc đứng ở chỗ cũ, sau mấy nhịp thở, đầu từ thân thể rơi xuống.
Trong hư không vô ngần.
Có hào quang tĩnh mịch lướt qua thần quốc mênh mông, đợi tới sau khi hào quang trôi đi, thần trong thần quốc cũng hủy diệt sụp đổ, thần quốc to lớn đã phân thành hai, từ trong hư không rơi xuống.
Ầm ầm ầm! !
Trong chư thiên tựa như là có sấm sét nổ vang.
Ở cùng lúc tử khí mênh mông cuồn cuộn, lại có mưa máu đổ ập xuống, cảnh tượng quỷ dị như thế có thể nói là nhìn mà ghê người.
“Hắn ngã xuống rồi!”
Thanh âm Thanh Y nghe không ra cảm xúc dao động.
Ngã xuống rồi!
Vẻ mặt Thẩm Trường Thanh kinh hãi.
Đường đường một vị cường giả cấp bậc Thần Chủ, thế mà bị tồn tại chưa biết cho một chiêu giết trong chớp mắt, hắn cố gắng nhớ lại ánh đao tĩnh mịch vừa rồi, lại phát hiện mình căn bản không có cách nào nhớ lại rõ ràng.
Thật giống như một đao kia, vốn đã không nên tồn tại.
“Tiền bối có thể nhìn ra được, ra tay rốt cuộc là ai không?” Thẩm Trường Thanh hít thật sâu, trong lòng vẫn còn chưa thể bình tĩnh lại bao nhiêu.
“Khó mà nói, Tử Vong Triều Tịch tồn tại năm tháng quá mức xa xưa, ai biết bên trong ẩn chứa bao nhiêu dấu ấn vô thượng cường giả, vị Thần Chủ mới tấn thăng kia quá mức cuồng ngạo, sau khi đạt được dấu ấn thế mà dám trực tiếp ở nơi đó tiến hành đột phá.
Hôm nay ngã xuống, chỉ có thể nói là gieo gió gặt bảo.”
Thanh Y cười lạnh.
Nếu đối phương đạt được dấu ấn cường giả, lựa chọn ở nơi khác đột phá, vậy khẳng định là sẽ không ngã xuống.
Nhưng đối phương lại trực tiếp ở trong Tử Vong Triều Tịch chứng đạo Thần Chủ, hôm nay đưa tới dấu ấn vô thượng cường giả khác ra tay, liền quá bình thường.
“Xem ra vô số năm tháng qua đi, sự đáng sợ của Tử Vong Triều Tịch cũng bị người ta quên đi rất nhiều. Thời kì thượng cổ, Thần Chủ ngã xuống ở trong Tử Vong Triều Tịch vô số kể, cho dù là tồn tại trên cấp Thần Chủ, cũng là như thế.
Vẻn vẹn một tên Thần Chủ mới tấn thăng có gan cuồng ngạo như thế, quả thực buồn cười!”
Tuy trong lời nói của Thanh Y có nhiều phần khinh thường, nhưng chấn động trong lòng Thẩm Trường Thanh lại không có cách nào bình ổn.
Vẫn luôn nghe nói Tử Vong Triều Tịch đáng sợ, cùng tận mắt thấy hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Thần Chủ mới sinh còn bị giết trong chớp mắt, nếu mục tiêu của một đao vừa rồi là hắn, cũng tuyệt không có khả năng ngăn cản.
Giờ phút này, thân thể không đầu của Quý An Thần Vương, không, nên nói là Quý An Thần Chủ, trực tiếp rơi vào trong nước sông, bị hoàn toàn nuốt sống vào.
Thẩm Trường Thanh theo bản năng thúc giục Thiên Nhãn, muốn nhìn thấu cảnh tượng bên trong Tử Vong Triều Tịch.
Nước sông mênh mông, tĩnh mịch tràn ngập.
Khi thúc giục Thiên Nhãn nhìn lại, có thể nhìn thấy chính là một mảng cảnh tượng như tĩnh mịch, giống như cái gì cũng không có.
Bỗng nhiên, trong nước sông, có ánh mắt màu đỏ tươi hiện ra.
Hai mắt đối diện, trong lòng hắn nhất thời toát ra một loại dự cảm không lành.
“Đó là ánh mắt của tồn tại nào!”
Trong lòng Thẩm Trường Thanh kinh hãi.
Đôi mắt màu đỏ tươi kia, giống như là các loại lực lượng tà ác tiêu cực ngưng tụ, chỉ là đơn giản nhìn một cái, liền giống như cả người rơi vào vực sâu vô tận.
Loại cảm giác đó, khiến hắn có loại xúc động muốn lập tức bỏ chạy.
Khi nghĩ đến mình là ở bên ngoài Tử Vong Cấm Khu, Thẩm Trường Thanh mới xem như áp chế xúc động bỏ chạy kia.
Rất nhanh, ánh mắt màu đỏ tươi biến mất.
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, không tìm kiếm bên trong nước sông là cái gì nữa, mà là muốn xem cuối Tử Vong Triều Tịch, rốt cuộc là bộ dạng gì.
Nhưng mà, khi Thiên Nhãn vắt ngang qua vô số hư không, giống như sắp đến cuối Tử Vong Triều Tịch, có một luồng lực lượng đáng sợ phun ra, trực tiếp đánh nát ánh mắt.
“Rầm!”
Lực lượng đáng sợ bùng nổ.
Bên ngoài Tử Vong Cấm Khu, thân thể Thẩm Trường Thanh không khỏi lui về vài bước, con mắt dựng thẳng ở mi tâm đã sớm biến mất không thấy, có máu từ nơi đó chảy xuống.
“Thật mạnh!”
Nhớ lại lực lượng một đòn mới vừa rồi, trong lòng hắn càng thêm chấn động.
Cách nhau không chỉ ức vạn dặm, đã có thể dễ dàng đánh nát ánh mắt mình không nói, hơn nữa còn có thể khiến Thiên Nhãn bị cắn trả.
Tồn tại bực này, rất khó tưởng tượng rốt cuộc là ở một cấp bậc như thế nào.
Thanh Y nói: “Tôn thượng hôm nay không cần mưu toan tìm kiếm chân tướng Tử Vong Triều Tịch, nơi đó có đại khủng bố, cho dù là đế quân năm đó, cũng chưa thể tra xét rõ ràng căn nguyên của Tử Vong Triều Tịch.”