Chương 2252: Thành thục (2)
Lúc bình thường, các thế lực sẽ nể mặt Thánh thần tộc vài phần, nhưng khi đối mặt thần vật bực này, cái gọi là mặt mũi liền không đáng giá nhắc tới.
Muốn tranh đoạt thần vật, chắc chắn có một trận chiến.
Đặc biệt mấy thế lực có được thiên kiêu thần cung tọa trấn, càng khiến Thánh Nham cảm thấy kiêng kị.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn khẽ không thể phát hiện nhìn lướt qua thế lực bọn Vân Long thần tộc một cái.
Khác với thiên kiêu thần tộc khác, thiên kiêu đi ra từ thần cung không tầm thường, phóng mắt trong Thánh thần tộc, có thể so sánh với họ, chỉ có vị thánh tử kia mới được.
Chẳng qua, tuy Thánh thần tộc bây giờ chưa chiếm ưu thế quá lớn, nhưng Thánh Nham cũng không quá mức lo lắng.
Dù sao thần tộc đứng đầu, tự có sự tự tin của thần tộc đứng đầu.
“Thần liên!”
Ánh mắt Chung Sơn Đông Huyền khẽ động, hắn nhìn hoa sen xanh trước mặt, lại nghĩ lại tới hư ảnh Minh Hà Bá Quân ban đầu xuất hiện, hắn theo bản năng cảm giác được có chút không đúng, lại không biết là chỗ nào không đúng.
Bình thường mà nói, ở trong di chỉ thượng cổ, không ai có thể động tay, trừ vị Thần Quân kia lưu lại di chỉ thượng cổ.
Nhưng mà, lấy thân phận Thần Quân, quả quyết không đến mức chơi loại trò này.
Cho nên Chung Sơn Đông Huyền trong lúc nhất thời, cũng chỉ mang cảm giác kia trong lòng mình quy kết thành nghĩ nhiều.
Sau đó, hắn nghiêng đầu nhìn về phía một phương hướng nào đó, vừa lúc thấy Chung Sơn Hạ ngự không mà tới.
“Tông chủ!”
“Hạ trưởng lão đến rồi.”
Chung Sơn Đông Huyền khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Hoàn Sơn thần tộc, truyền âm hỏi: “Thần Vương của Hoàn Sơn thần tộc, là ngã xuống ở trong tay ngươi phải không?”
“Hoàn Sơn thần tộc?” Vẻ mặt Chung Sơn Hạ hơi giật mình, sau đó lắc lắc đầu: “Thần Vương Hoàn Sơn thần tộc chưa gặp được, trái lại Thần Vương Lôi Trạch thần tộc đa xchém giết một vị.”
Chém giết Thần Vương, phải rời khỏi thiên địa, tiến vào trong hư không vô ngần.
May mà hắn mượn kiếm đạo quy tắc hóa thành cầu, sau khi tiến vào thần quốc chém giết Thần Vương, lại có thể theo kiếm đạo quy tắc trở về, mới không rơi ra khỏi di chỉ thượng cổ.
Bằng không, có thể tiến vào nữa hay không cũng là một vấn đề.
“Lôi Trạch Thần Vương...”
Chung Sơn Đông Huyền kín đáo không thể phát hiện nhìn lướt qua trận doanh Lôi Trạch thần tộc, trên mặt có nụ cười khẽ.
Không tệ.
Chung Sơn Hạ quả thật không làm mình thất vọng.
Không giết được Thần Vương của Hoàn Sơn thần tộc, vậy giết Thần Vương của Lôi Trạch thần tộc, cũng không có vấn đề gì.
Dù sao hai tộc đều là thế lực đối địch của Chung Sơn thị tộc, giết một vị Thần Vương, ngày sau liền bớt đi một cái uy hiếp.
Đang lúc hai người nói chuyện với nhau, Chung Sơn Mật Thủy đã bay tới.
Chỉ là vị Thần Vương này bộ dáng có chút chật vật, nhưng vẫn còn có thể thấy được cao ngạo lạnh lùng thánh khiết ngày xưa, cho người ta một loại cảm giác không thể xâm phạm.
“Mật Thủy Thần Vương đụng phải phiền toái?” Chung Sơn Đông Huyền hỏi.
Chung Sơn Mật Thủy nghe vậy, khẽ lắc đầu: “Không phải phiền toái gì lớn, chỉ là giao thủ một phen với hung thú giới này, chịu thiệt một chút không lớn không nhỏ mà thôi.”
Đường đường Thần Vương, chịu thiệt ở trong tay hung thú, không phải chuyện gì vẻ vang.
Cho nên, nàng cũng không có ý nói chuyện nhiều.
Chung Sơn Đông Huyền thấy vậy, cũng không hỏi cái gì nữa.
Thực lực hung thú của thiên địa này, hắn sớm đã kiến thức, quả thực xem như một thiên địa Man hoang, cho dù là Thần Vương đứng đầu, cũng không có tư cách hoành hành.
Đang lúc các thế lực đều âm thầm đặt sự chú ý ở trên hoa sen xanh.
Chỉ thấy nước suối chảy róc rách, đột ngột có một cái biến hóa.
Vòng xoáy đáng sợ từ trong nước suối bành trướng, cùng lúc linh khí mênh mông bùng nổ ra, lại có một khí tức tĩnh mịch làm tim người ta đập nhanh, giống như núi lửa phun trào càn quét bốn phương.
Trong nháy mắt, bầu trời sáng ngời cũng tối tăm đi vài phần.
Từng tiếng gào rống chấn nhiếp tâm phách người ta, xen lẫn hung thú rống giận rít gào, đinh tai nhức óc.
“Minh Hà, ta muốn ngươi chết!”
“Minh Hà ngươi phát rồ, thế mà lại dùng máu thịt bản quân nuôi dưỡng thần dược, ngươi nhất định không được chết tử tế!”
“Ta hận!”
Tàn niệm Thần Quân rống giận, vẫn đang tức giận mắng Minh Hà.
Thần trí của những tàn niệm này sớm đã biến mất không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại bản năng oán hận đối với Minh Hà Bá Quân, kéo dài không tiêu tan.
Oán niệm bùng nổ, tự nhiên là chấn động toàn bộ tu sĩ ở đây.
“Tàn niệm Thần Quân, đây là tàn niệm của cường giả Thần Quân!”
“Minh Hà Bá Quân thế mà lấy xác cường giả Thần Quân, để bồi dưỡng Tạo Hóa Thần Liên!”
Giờ phút này, toàn bộ cường giả đều cả kinh biến sắc.
Luồng tàn niệm đó tuy đã không có bất cứ thần trí gì đáng nói, nhưng khí tức bạo ngược hiếu sát kia, lại đủ để lòng người run sợ.
Cùng lúc đó, lời trong miệng tàn niệm, càng nói rõ lên rất nhiều thứ.
Cho dù là cường giả các thần tộc, hôm nay cũng sắc mặt kịch liệt biến hóa, sự kính sợ trong lòng đối với Minh Hà Bá Quân, trực tiếp tăng lên mấy cấp bậc.
Cường giả Thần Quân!
Đặt ở thời kì thượng cổ ngàn vạn năm trước, cũng là tồn tại đứng đầu.
Tồn tại cỡ này, mặc kệ ở nơi nào cũng có thể thay đổi cục diệnmột phương, khiến toàn bộ tu sĩ kính sợ tán dương.
Nhưng mà, cường giả đáng sợ như thế, lại bị đối phương trực tiếp chém giết, xác cũng lấy để nuôi dưỡng thần dược, làm chất dinh dưỡng của Tạo Hóa Thanh Liên, điều đó quá mức nghe rợn cả người.
Ở trong nhận biết của bọn họ, các thần tộc cũng không thấy có ai có được bút tích lớn như thế.