Chương 2386: Thập nhị đô thiên phong thần trận (2)
Vốn, nếu Thanh Y có thể tiến một bước rót vào tri thức trận pháp, Thẩm Trường Thanh có lòng tin bố trí Thập Nhị Đô Thiên Phong Thần Trận càng mạnh hơn nữa.
Nhưng đáng tiếc là, tri thức rót vào chỉ có thể dừng lại ở cấp bậc Thần Vương, mà nếu muốn vào cấp độ Thần Chủ, đã là đề cập đến tầng diện quy tắc, chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, chỉ có tự tu sĩ lĩnh ngộ mới được, tri thức rót vào không có bất cứ tác dụng gì.
Cho nên, chuyện một lần nữa khắc trận văn, xem như tạm thời không cần nghĩ nữa.
Về phần luyện chế lại cờ trận, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.
Bản thân chất liệu cờ trận đã tương đương với thất phẩm đạo binh, về sau muốn tăng mạnh uy năng cờ trận, phải dùng đến tài liệu càng thêm quý trọng.
Tài liệu cấp bậc đó, mặc kệ ở nơi nào cũng rất quý giá, không phải dễ dàng như vậy là có.
Trong tài nguyên bản thân trước mắt có được, chỉ có Hỗn Độn Thạch Bi mới có thể đạt tới yêu cầu này.
Nhưng muốn bảo Thẩm Trường Thanh hy sinh Hỗn Độn Thạch Bi, để tăng cường uy lực cờ trận, đó là chuyện không có khả năng.
Phải biết rằng.
Một tấm Hỗn Độn Thạch Bi, tượng trưng cho một vị cường giả tương lai có được vô hạn khả năng.
Nếu là hy sinh Hỗn Độn Thạch Bi để thành tựu một môn trận pháp, hơn nữa giới hạn cao nhất của trận pháp này, cũng cùng lắm là dừng lại ở dưới Thần Chủ, đó là cách làm lỗ vốn to.
Trận pháp vừa thành, Thiên tông đã bố trí thỏa đáng.
Ở trong mắt tu sĩ khác, Thiên tông chính là tông môn của Thiên Ngô thị tộc, nhưng chỉ có bản thân Thẩm Trường Thanh rõ, Thiên tông chính là tông môn của Nhân tộc.
Ngày sau nếu Nhân tộc tiến vào chư thiên, như vậy Thiên tông chính là chỗ căn cơ Nhân tộc nhập chủ Tuyên Cổ đại lục.
Nhưng mà, một điểm này hắn sẽ không đề cập đối với tu sĩ khác.
Dù sao Nhân tộc còn chưa xuất thế, không thể mạo muội bại lộ ra.
Sau đó, Thẩm Trường Thanh đi một bước hạ xuống, ở trong Thiên tông tìm được một vị trí tương đối thích hợp, sau đó ở nơi đó khắc ra trận pháp truyền tống.
——
Thiên Ngô thị tộc.
Phổ Tông cùng Khâu Hưng bọn một đám cường giả thị tộc, đều tụ tập ở cùng một chỗ.
Ở trước tầm mắt bọn họ, có thể nhìn thấy đài cao khoảng một trượng, bề mặt vốn nên bằng phẳng trơn bóng, hôm nay lại khắc đường vân huyền diệu.
Đột nhiên.
Chỉ thấy những hoa văn huyền diệu kia giống như hoàn toàn sống lại, hào quang ôn nhuận dâng lên, chiếu vào mi mắt toàn bộ tu sĩ.
“Bệ hạ thành công rồi!”
Vẻ mặt Khâu Hưng mừng rỡ, tảng đá lớn vốn đè trong lòng, giờ phút này đều tiêu tán hết.
Đây là trận pháp truyền tống Thẩm Trường Thanh trước khi tới Tuyên Cổ đại lục, khắc xuống ở trong Thiên Ngô thị tộc, mà một đầu khác của trận pháp, nối tiếp tự nhiên chính là Tuyên Cổ đại lục.
Nếu là trận pháp chưa kích hoạt, nói rõ Thiên Ngô thị tộc chưa thể lập căn cơ ở Tuyên Cổ đại lục.
Nhưng trước mắt trận pháp kích hoạt, vậy chỉ có một khả năng.
Đó chính là, Thiên Ngô thị tộc đã đoạt được một lãnh thổ ở trong Tuyên Cổ đại lục, thành công lập ra tông môn.
Sau một lúc lâu, hào quang trên đài cao tiêu tán.
“Trận pháp truyền tống đã kích hoạt, toàn bộ tu sĩ Thiên Ngô thị tộc, đều theo lão phu tới Tuyên Cổ đại lục!” Phổ Tông cao giọng quát to.
Dứt lời, hắn dẫn đầu tiến vào trong đài cao.
Tu sĩ còn lại thấy vậy, cũng đều không chần chờ, ùn ùn bước vào đài cao.
Đợi tới sau khi toàn bộ tu sĩ đều bước vào đài cao, Phổ Tông vứt linh thạch xuống, khảm ở trên mỗi một tiết điểm trận pháp, ngay sau đó chỉ thấy hào quang lại lần nữa hiện lên, toàn bộ tu sĩ trên đài cao đều biến mất không thấy.
——
Một bên khác.
Trên trận pháp hào quang hiện lên, thân hình tu sĩ đám Phổ Tông xuất hiện ở nơi đó.
“Đây là Tuyên Cổ đại lục sao?”
“A... Linh khí thật nồng đậm!”
Mới từ trận pháp truyền tống đi ra, không ít tu sĩ đều thấp giọng kinh hô, nhìn cảnh tượng chung quanh, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Đối với rất nhiều tu sĩ Thiên Ngô thị tộc mà nói, bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng đặt chân Tuyên Cổ đại lục.
Không có cách nào cả.
Thiên Ngô thị tộc cách Tuyên Cổ đại lục quá xa, cho dù là tu sĩ Thần cảnh toàn lực chạy đi, cũng cần thời gian rất dài mới được.
Hơn nữa, còn có một điểm chủ yếu nhất.
Đó là trong hư không chư thiên tồn tại rất nhiều hung hiểm, đặc biệt đám hư không thú chọn sinh linh mà cắn nuốt kia, càng là ác mộng của toàn bộ tu sĩ.
Cho nên, rất nhiều tu sĩ của Thiên Ngô thị tộc, cả một đời, cũng chỉ hoạt động ở trong Thiên Ngô giới mà thôi, cùng lắm là tới chiến trường vực ngoại, ngoài ra thì không có nơi khác nữa.
Cho dù là Phổ Tông cùng Khâu Hưng hai người, trên mặt cũng có biểu cảm kinh ngạc than thở.
Bọn họ thân là cường giả chủ yếu của Thiên Ngô thị tộc, đương nhiên không có khả năng chưa từng tới Tuyên Cổ đại lục, nhưng số lần thật sự đến nơi đây cũng không nhiều, hơn nữa mỗi lần đều là vội vàng đến lại vội vàng về.
Nhưng trước mắt lại khác.
Thiên Ngô thị tộc ở Tuyên Cổ đại lục lập căn cơ tông môn, ngày sau Tuyên Cổ đại lục liền có một vị trí của Thiên Ngô thị tộc.
Nếu lại đi tới đi lui, trực tiếp dùng trận pháp truyền tống là được, căn bản không cần bằng vào bản thân vượt qua hư không, thừa nhận phiêu lưu trong hư vô.
Mạnh mẽ áp chế sự kích động trong lòng, Phổ Tông tiến lên một bước, hướng về người trước mặt khom người vái: “Thần bái kiến bệ hạ!”