Chương 2393: Đổ Sơn thị tộc xong rồi! (1)
Vốn, Thẩm Trường Thanh chỉ là tới nơi này xem chiến đấu, sau đó xem xem có cơ hội tìm được một ít chỗ tốt hay không, chưa từng nghĩ, vừa tới đã có lợi ích lớn bằng trời đưa lên cửa.
Nhìn bộ dáng đối phương, hắn cũng rất nhanh đã rõ, vị này vì sao phải làm như vậy.
“Thanh Mộc thị tộc năm đó bị diệt không phải là Đổ Sơn thị tộc một tộc gây ra, bây giờ Lệ Khai Dương xuất thế, trực tiếp tìm Đổ Sơn thị tộc báo thù, thế lực còn lại chỉ sợ cũng ngồi không yên nữa.
Tin tưởng hôm nay sau khi tin tức truyền ra, không cần bao lâu, sẽ có cường giả khác đến, đến lúc đó chỉ sợ là phiền toái không nhỏ.”
“Chính bởi vì băn khoăn đến một điểm này, Lệ Khai Dương mới muốn để ta ra tay, đẩy nhanh bước chân tiêu diệt Đổ Sơn thị tộc...”
Nghĩ thông chân tướng sự việc, trong lòng Thẩm Trường Thanh thoáng yên tâm.
Nếu đổi là thế lực khác, chưa chắc sẽ xen vào trong một trận chiến này.
Đổ Sơn thị tộc không đáng sợ, nhưng sau lưng Đổ Sơn thị tộc vẫn còn có thế lực khác tồn tại, mạo muội xen vào, xử lý không tốt, liền có khả năng họa tới bản thân.
Nhưng cái này đối với hắn mà nói không phải vấn đề.
Phiền toái?
Mình bây giờ không sợ nhất chính là phiền toái.
Nếu có thể từ trên thân Đổ Sơn thị tộc cướp đoạt được một lượng nguyên điểm, Thẩm Trường Thanh tin tưởng, tốc độ hắn ngưng tụ hạt nhân động thiên sẽ nhanh hơn.
Cho nên, hắn chỉ hơi trầm ngâm một phen, liền trực tiếp đồng ý đề nghị của Lệ Khai Dương: “Lệ Hoàng đã mở miệng, bổn hoàng liền nể mặt ngươi một lần.”
Dứt lời, Thẩm Trường Thanh đã bắt giữ được khí cơ sắp tiêu tán của Hỏa Vân Thần Vương, dưới chân hiện ra cây cầu tín ngưỡng, bước một bước vào trong hư không vô ngần.
Thấy vậy, Lệ Khai Dương nhìn về phía thiên địa Đổ Sơn thị tộc trước mắt, lại cao giọng quát: “Thanh Mộc thị tộc Lệ Khai Dương đến đòi nợ!”
Lời này vừa ra, biển máu dựng lên ngập trời.
Vô số sóng biển nhấc lên, hóa thành những thanh trường kiếm màu máu khủng bố đến cực điểm, như bị tay người khống chế, hướng về thiên địa phía trước tấn công.
Dưới tác dụng của lực lượng khủng bố như vậy, vách ngăn thiên địa cũng chưa thể chống đỡ một lát, đã bị trường kiếm màu máu hoàn toàn nghiền nát.
“Làm càn!”
Thanh âm tức giận vang lên, thần quang hùng hồn từ trong thiên địa dâng lên, vách chắn thần thánh màu vàng trải ra, muốn tiếp lấy hết công kích của Lệ Khai Dương.
Nhưng mà, vách ngăn vừa mới dâng lên, nháy mắt tiếp theo, đã bị trường kiếm màu máu đánh tan.
Lực lượng hủy diệt dư thế không dừng, trực tiếp đánh vào trong thiên địa.
Trong chớp mắt, trong Đổ Sơn thiên địa lật sông nghiêng biển.
Dưới lực lượng nửa bước Thần Chủ phát tiết, không biết bao nhiêu sinh linh hóa thành tro tàn.
Hành động lần này, khiến toàn bộ cường giả Đổ Sơn thị tộc tức giận.
Một vị, hai vị, ba vị... Cả thảy năm vị Thần Vương khí tức ầm ầm bùng nổ.
Rất nhanh, năm vị Thần Vương đạp phá hư không đi tới, cùng xuất hiện ở trước mặt Lệ Khai Dương.
“Lệ Khai Dương!”
Sơn Hoàng khoanh tay đứng ở hư không, khi nhìn thấy tu sĩ thanh niên trong biển máu kia, ký ức phủ bụi mười vạn năm hiện ra, sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Đổ Sơn Hoàng Thiên, bổn hoàng đến đòi nợ!”
Lệ Khai Dương đứng trong biển máu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sơn Hoàng trước mặt, sắc mặt chưa từng có chút biến hóa nào.
Nhìn chiến trường hư không tàn phá, cùng với Lệ Khai Dương thế tới hừng hực, vẻ mặt Sơn Hoàng lạnh như băng: “Ngươi không nên tới nơi này!”
“Bổn hoàng vì sao không nên tới?”
“Ngươi đến rồi, ngươi liền phải chết!”
“Chết?” Trên mặt Lệ Khai Dương hiện ra một nụ cười khác thường: “Đổ Sơn thị tộc ngươi có thực lực như vậy sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt Sơn Hoàng lại lạnh lùng: “Năm đó tộc ta có thể diệt Thanh Mộc thị tộc ngươi, hôm nay cũng có thể chém giết Lệ Khai Dương ngươi. Vốn ngươi yên lặng mười vạn năm, le lói sống trộm thì thôi, bổn hoàng cũng lười lãng phí thời gian đi tìm ngươi.
Hôm nay ngươi dám công khai xuất hiện, chính là tự chịu diệt vong.
Cho dù tộc ta không giết được ngươi, cũng có cường giả khác có thể giết ngươi.
Ngươi đừng quên, Thanh Mộc thị tộc rốt cuộc là bị diệt như thế nào!”
Theo hắn dứt lời, biển máu trải ra ở trong hư không sôi trào không ngớt, các sinh linh rống giận rít gào, giống như ma âm gào thét.
Trong đôi mắt màu máu của Lệ Khai Dương, vô số hình ảnh bày ra, thanh âm nói chuyện cũng không chứa một tia tình cảm.
“Quên... Bổn hoàng chưa bao giờ quên, một màn Thanh Mộc thị tộc bị diệt, mười vạn năm qua mỗi thời mỗi khắc đều hiện ra ở trong đầu bổn hoàng.
Ngươi yên tâm, trên đường U Minh Đổ Sơn thị tộc ngươi sẽ không tịch mịch.
Đợi bổn hoàng diệt Đổ Sơn thị tộc ngươi, rất nhanh sẽ đến lượt bọn họ!”
Rắc ——
Hư không nổ tung.
Có thần quốc tàn phá rơi xuống.
Khí vận Đổ Sơn thị tộc gào thét, tượng trưng cho một vị Thần Vương ngã xuống.
“Hỏa Vân Thần Vương ngã xuống!”
Sơn Hoàng đột nhiên biến sắc.
Lệ Khai Dương rõ ràng ngay tại trước mắt, vì sao Hỏa Vân Thần Vương sẽ ngã xuống.
Đang lúc hắn không nghĩ ra, biển máu đã dựng lên ngập trời, Lệ Khai Dương bước ra một bước, vô số trường kiếm biển máu nhấc lên hóa thành, hướng về năm vị Thần Vương lấy Sơn Hoàng cầm đầu đánh tới.
Hoàng giả ra tay.
Thanh thế có thể xưng hủy thiên diệt địa.
“Cẩn thận!”
Sắc mặt Sơn Hoàng lại lần nữa biến đổi, cũng không kịp nghĩ vì sao Hỏa Vân Thần Vương sẽ ngã xuống, trực tiếp lấy ra chí bảo Đổ Sơn thị tộc tế luyện đã lâu.