Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 2437 - Chương 2437: Thần Tộc Chịu Thua (2)

Chương 2437: Thần tộc chịu thua (2)

“Thần Chủ!”

Sắc mặt Thẩm Trường Thanh nghiêm túc.

Luồng khí tức cường đại kia với hắn mà nói không có gì ảnh hưởng, nhưng kẻ phát ra luồng khí tức này, lại khiến hắn cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt.

Có thể khiến mình bây giờ cảm nhận được uy hiếp, chỉ có Thần Chủ mới có thể làm được.

“Thần Chủ phương nào dám có gan làm càn ở thành Thái Cổ!”

Có thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, chỉ thấy có băng sương ngưng tụ thành bàn tay, từ trong thành Thái Cổ dâng lên, hung hăng đánh ở trên mây mù.

Răng rắc ——

Ở dưới luồng lực lượng kinh khủng kia tấn công, không gian bỗng nổ tung, khí tức hủy diệt mênh mông cuồn cuộn, mây mù vốn che cả bầu trời, cũng ở dưới luồng lực lượng này bị đánh tan rất nhiều, lộ ra thân rồng che giấu bên trong.

“Vân Long thần tộc!”

Ở nháy mắt nhìn thấy thân rồng, Thẩm Trường Thanh đã xác định thân phận người tới.

Sau đó, hắn liền liên tưởng đến tin tức ban đầu nghe nói, rất nhanh đã biết mục đích Vân Long thần tộc đến.

Lúc này, có bóng người trắng như tuyết bay lên, trong chớp mắt lại lần nữa đánh tan bộ phận mây mù, đợi tới lúc ngang hàng với đầu rồng, lúc này mới dừng thân hình.

Nhìn cường giả Vân Long thần tộc trước mặt, sắc mặt Tuyết Ngưng Thần Chủ lạnh như băng: “Xem ra lần trước giáo huấn không đủ, để Vân Long thần tộc ngươi thật sự cho rằng Thái Cổ minh ta dễ bắt nạt hay sao!”

“Cô bé con, bổn hoàng thời điểm ngày xưa chứng đạo Thần Chủ, ngươi còn chưa ra đời, tiểu bối nho nhỏ sao dám làm càn ở trước mặt bổn hoàng!”

Đầu rồng của chân long khép mở, thanh âm uy nghiêm chấn vỡ không gian, khiến toàn bộ tu sĩ nghe nói câu này, sắc mặt đều kịch liệt biến hóa.

Kẻ có thể tự xưng bổn hoàng, như vậy thân phận người tới, liền không cần đoán cái gì nữa.

Vân Long thần tộc!

Vân hoàng!

Khi nói chuyện, chỉ thấy thân thể chân long chiếm cứ hư không tiêu tán không thấy nữa, hóa thành ông lão mặc đế bào màu đen, trong đôi mắt nửa khép nửa mở có vô tận thần quang thai nghén, giống như một vị vô thượng thần linh trấn áp chư thiên, uy áp khủng bố mênh mông cuồn cuộn.

Cảm nhận được luồng uy áp kia đập vào mặt, sắc mặt Tuyết Ngưng Thần Chủ ngưng trọng phi thường.

Đều là Thần Chủ, cũng có phân chia cao thấp trên dưới.

Vân hoàng trước mắt, đó là tồn tại đứng đầu trong Thần Chủ.

Chẳng qua, nàng cũng không có chút ý tứ lui bước nào, thanh âm vẫn lạnh như băng: “Thành Thái Cổ không cho phép bất cứ tu sĩ nào làm càn, ngay cả Thần Chủ cũng như thế. Vân hoàng gióng trống khua chiêng như vậy, là muốn xâm phạm thành Thái Cổ ta?”

Dứt lời, khí tức trên không trung đọng lại đến cực hạn.

Đôi mắt vốn nửa khép nửa mở của Vân hoàng, hôm nay chợt mở ra, thần quang lạnh thấu xương bắn ra, không gian chợt bị xé rách.

Sắc mặt Tuyết Ngưng Thần Chủ không thay đổi, đơn giản vung ra một chưởng, thần quang xuyên thủng hư không trực tiếp tan vỡ.

“Ngươi rất không tệ!”

Vân hoàng lạnh nhạt gật đầu, sau đó nói: “Bổn hoàng lần này đến không có ý tứ khai chiến với Thái Cổ minh, chỉ là muốn đưa tu sĩ tộc ta về Vân Long thần tộc mà thôi, hy vọng Thái Cổ minh có thể tạo điều kiện.”

“Tu sĩ Vân Long thần tộc xúc phạm quy củ thành Thái Cổ, hơn nữa công khai chống lại lệnh bắt, đánh bị thương Thái Cổ vệ, theo quy củ thành Thái Cổ cần nhốt vào thiên lao vạn năm mới có thể xóa đi tội lỗi.

Vân hoàng muốn mang đi tu sĩ Vân Long thần tộc, đợi tới vạn năm sau lại đến đi!”

Tuyết Ngưng Thần Chủ không chút nể tình.

Nghe vậy, sắc mặt Vân hoàng âm trầm xuống.

“Bổn hoàng tự nhận đã đủ nể mặt Thái Cổ minh, các hạ đừng quá làm càn, bảo Ám Uyên đi ra, bổn hoàng muốn nói chuyện với hắn.”

Khi Tuyết Ngưng Thần Chủ đang định nói cái gì, lại thấy có thanh âm uy nghiêm truyền đến.

“Gặp thì không cần, quy củ thành Thái Cổ nghĩ hẳn Vân hoàng cũng rõ, nếu không làm ra khiển trách tương ứng, ngày sau chẳng lẽ không phải toàn bộ tu sĩ đều có thể làm càn ở trong thành Thái Cổ, đến lúc đó uy nghiêm của Thái Cổ minh ta ở đâu?”

Nghe được thanh âm này, sắc mặt Vân hoàng dịu đi vài phần, thản nhiên nói: “Nay khác xưa khác, hôm nay bọn họ không thể ở trong thiên lao trì hoãn vạn năm, hy vọng Ám Uyên minh chủ có thể tạo điều kiện, tộc ta bằng lòng làm ra bồi thường tương ứng.”

“Ba cây linh dược cấp Thần Chủ.”

Thanh âm kia trầm mặc một phen, sau đó đưa ra câu trả lời.

Vân hoàng nghe vậy cũng không cò kè mặc cả, phất tay liền có ba cây linh dược hiện ra.

Ngay sau đó, chỉ thấy lực lượng vô hình hiện lên, mang ba cây linh dược cấp Thần Chủ thổi quét mang đi hết.

Không qua bao lâu, liền thấy được có một đám tu sĩ lấy Vân Chu cầm đầu, bị một luồng lực lượng thần bí đưa lên không trung, xuất hiện ở trước mặt Vân hoàng.

“Vân hoàng!”

Trên mặt Vân Chu tràn đầy xấu hổ.

Hắn vốn là phụng mệnh đến trong thành Thái Cổ đối phó U Minh các, kết quả lại làm cả bản thân ngã vào, đường đường thánh tử thần cung, hôm nay lại chật vật không chịu nổi, thể diện xem như mất hết.

Vân hoàng không nói gì, trực tiếp một luồng lực lượng thổi quét, đưa hết tu sĩ bọn Vân Chu đi.

Theo lão rời đi, luồng uy áp kinh khủng kia cũng coi như hoàn toàn tiêu tán không thấy.

Tuyết Ngưng Thần Chủ nhìn thấy đối phương rời đi, cũng không ngăn trở, thân hình cũng biến mất.

“Thái Cổ minh uy thế thật lớn!”

Thẩm Trường Thanh sắc mặt cảm khái nói một câu.

Bình Luận (0)
Comment