Chương 2546: Hành vân bố vũ (1)
“Chuyện Pháp Tắc Thần Đan, trưởng lão tính khi nào chuẩn bị bắt tay luyện chế?”
“Pháp Tắc Thần Đan luyện chế không giống tầm thường, lão phu vẫn cần mài giũa bản thân một phen. Hôm nay luyện chế linh đan Thần Vương đứng đầu, đã là muốn tái hiện một bộ phận Đan tộc, cũng là vì tiếp theo luyện chế Pháp Tắc Thần Đan mà làm chuẩn bị.”
Đan Thánh trầm giọng nói.
Luyện chế thần đan cùng luyện chế linh đan Thần Vương hoàn toàn khác nhau, không chỉ cần kỹ xảo luyện đan siêu phàm nhập thánh, hơn nữa trạng thái của mình cũng phải đạt tới một cái hoàn cảnh đỉnh phong thật sự, mới có thể thật sự bắt tay vào luyện chế.
Với lão mà nói, luyện chế mỗi một lò linh đan Thần Vương đứng đầu, đều có thể khiến bản thân ở trong đan đạo thêm một phần cảm ngộ.
Như vậy, về sau luyện chế Pháp Tắc Thần Đan, liền có thể thêm một phần nắm chắc.
Thẩm Trường Thanh gật đầu: “Trưởng lão đã làm tốt tính toán, vậy bổn tọa cũng không nhúng tay quá nhiều, trong lúc luyện chế đan dược cần loại linh dược nào, hoàn toàn có thể mở miệng, tông môn ở phương diện này sẽ tận khả năng thỏa mãn nhu cầu của trưởng lão.”
“Cảm tạ tông chủ!”
Vẻ mặt Đan Thánh cảm kích.
Đợi tới lúc lão nói xong, Thẩm Trường Thanh đã biến mất ở tại chỗ.
...
Trở lại chỗ ở của mình, Thẩm Trường Thanh lâm vào trầm ngâm.
“Chuyện đầm sét đã giải quyết, trước mắt nên là chuyện Nhân tộc một bên đó.”
“Nhân tộc rèn luyện nhất định phải ra khỏi Tử Vong Cấm Khu, nơi đó hung hiểm không nhỏ, nếu ở trong Tử Vong Cấm Khu đụng tới cường giả tập kích chém giết, dẫn tới toàn quân bị diệt, vậy thì không ổn.”
Hung hiểm trong Tử Vong Cấm Khu, hắn là hiểu biết.
Tuy đối với tu sĩ một cấp bậc này của hắn mà nói, trừ phi là có cường giả Hắc Ma thần tộc xuất hiện, hoặc là Tử Vong Triều Tịch, bằng không, đều rất khó uy hiếp đến bản thân.
Nhưng đối với Nhân tộc mà nói, định nghĩa nguy hiểm lại khác.
Tâm Ma nhất tộc.
Hắc Ma thần tộc.
Tử Vong Triều Tịch.
Những thứ này đều là uy hiếp bề ngoài.
Còn nữa chính là các tu sĩ vạn tộc tiến vào Tử Vong Cấm Khu rèn luyện kia, đối với Nhân tộc mà nói, cũng là uy hiếp không nhỏ.
Dù sao Nhân tộc bây giờ coi như trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng thực lực thật sự cũng nhất định sẽ không quá mạnh, nếu thật đụng phải cường giả cấp bậc Thần Vương, đó sẽ là kết cục toàn quân bị diệt.
“Tiếp đó chính là, mục tiêu thật sự có thể xuống tay, còn phải nghiêm túc suy nghĩ mới được.”
Thẩm Trường Thanh thầm nghĩ.
Hắn nhìn lại trong đầu mình toàn bộ tin tức có liên quan chủng tộc khác.
Lấy thực lực bây giờ của Nhân tộc, chủng tộc quá mạnh không được, không tạo ra một chút tác dụng rèn luyện nào, hoàn toàn chỉ là đi tặng người đầu.
Nhưng chủng tộc quá yếu cũng không được, không thể cho Nhân tộc cảm giác nguy cơ.
Chỉ có mạnh yếu vừa phải, đã sẽ không làm Nhân tộc có thương vong gì lớn, hơn nữa lại có thể tạo được tác dụng rèn luyện, mới là thật sự hữu dụng.
Tin tức chủng tộc, Thẩm Trường Thanh thực ra nắm giữ không ít.
Sử dụng bổn nguyên tu sĩ vạn tộc, có thể đạt được ký ức của đối phương, từ trong trí nhớ của những tu sĩ này, còn có tin tức không ít chủng tộc.
Nhưng đáng tiếc là, bổn nguyên vạn tộc hắn ban đầu sử dụng, phần lớn đều là tu sĩ thế lực nào đó, mà không phải kẻ cầm quyền, tin tức chủng tộc trong đó ghi lại đều không quá mức chi tiết.
Chẳng qua, trong ký ức của Phù Dương, cũng ghi lại không hề ít tin tức chủng tộc hoàn chỉnh.
Không có cách nào cả.
Thiên Ngô thị tộc thời điểm ban đầu chưa trở thành thị tộc, thực lực ở trong cường tộc chỉ có thể nói là tương đối bình thường, có được không ít thế lực đối địch, như là Cự Trùng nhất tộc đã thần phục, chính là một trong các thế lực từng đối địch.
Ngoại trừ Cự Trùng nhất tộc, Thiên Ngô thị tộc ban đầu còn có cường tộc đối địch khác.
Nhưng các cường tộc đối địch này ở sau khi Thiên Ngô thị tộc tấn thăng thị tộc, đều im hơi lặng tiếng, cũng không dám có bất cứ động tĩnh nào nữa.
Vốn, Thẩm Trường Thanh không để ý mấy tới các chủng tộc này, dù sao cường tộc nho nhỏ không đáng mình để ý bao nhiêu.
Nhưng bây giờ phải chọn lựa cho Nhân tộc mục tiêu rèn luyện thích hợp, các thế lực đối địch ban đầu này, liền một lần nữa rơi vào trong tầm mắt của hắn.
...
Trung Châu.
Hoàng đình quốc đô.
Nhân hoàng Cổ Hưng theo lệ tổ chức triều hội, xử lý công việc triều chính. Hôm nay văn võ bá quan mặc dù có chút gương mặt mới, nhưng đại đa số đều là một nhóm người kia lúc ban đầu.
Tu luyện thịnh hành.
Người có thể vào triều làm quan, bản thân đều có tu vi không kém, có thể kéo dài tuổi thọ.
Chỉ riêng ở phương diện tuổi thọ, so với Nhân tộc hoàng đình lúc trước chưa thành lập, đã tốt hơn không ít.
“Khởi bẩm bệ hạ, Tây Châu đại vực có nạn hạn hán xuất hiện, đất cằn mười vạn dặm, tuy chúng ta hết sức cứu trợ, khiến dân chúng không có quá nhiều tổn thương, nhưng cũng tạo thành phiền toái không nhỏ.”
Văn Khâu bước ra khỏi hàng, cung kính nói.
“Đây là văn thư cầu mưa của Tây Châu, xin bệ hạ xem qua!”
Khi nói chuyện, hắn từ trong lòng lấy ra một tờ văn thư, giơ hai tay.
Cổ Hưng phất tay trên không, chỉ thấy văn thư nhẹ nhàng bay lên, trực tiếp rơi ở trước mặt hắn.
Đọc nội dung trong văn thư một chút, Cổ Hưng cầm lấy đại ấn Nhân hoàng, trực tiếp đóng dấu ở bên trên.
“Chuẩn!”
Một chữ đơn giản, lại giống như sấm sét đột nhiên vang lên.