Chương 2555: Bất đồng (1)
“Tên là Tấn thành, nhưng luận tới nội tình hùng hồn, đã không kém gì Thần Vương bình thường!”
Thẩm Trường Thanh thầm nghĩ.
Hắn chính là tồn tại thật sự mở thần quốc, cho nên đối với Tấn thành sâu cạn, liếc một cái có thể nhìn ra bảy tám phần.
Nhìn từ bên ngoài, Tấn thành chỉ lớn như một tòa thành trì tầm thường.
Nhưng lúc thật sự bước vào Tấn thành, liền có thể phát hiện Tấn thành rộng lớn, hoàn toàn không thua gì Trung Châu đại vực.
Mấy năm thời gian, thực lực của đối phương đã tiến thêm một bước.
Khi Thẩm Trường Thanh theo Tấn thành xâm nhập, không bao lâu, đã đi tới trước mặt phủ thành chủ.
Hồng Hầu đã tấn thăng Bất Hủ Kim Thân cảnh đứng ở nơi đó, nghiêm túc nói: “Lão phu phụng mệnh lệnh thành chủ, đến nghênh đón khách quý, mời khách quý đi theo ta.”
“Làm phiền rồi.”
Thẩm Trường Thanh gật đầu, sau đó đi theo phía sau Hồng Hầu, tới trong phủ thành chủ.
Hồng Hầu làm dẫn đường, trong lòng cũng có chút tò mò.
Nhìn chung cường giả trong Nhân tộc có thể khiến thành chủ nhà mình phái người đón chào không có bao nhiêu, nhưng các cường giả đó hắn đều biết, hôm nay vị này lại là gương mặt hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không có một chút ký ức tương quan.
Chẳng qua, tuy trong lòng tò mò, hắn cũng chưa hỏi nhiều cái gì.
Không bao lâu, hai người đã đi tới trong một vườn hoa sau nhà.
“Các hạ là từ thiên ngoại đến phải không?”
Trong hậu hoa viên, Mạc Tử Tấn trang phục nho sinh ngồi ở nơi đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn người ngồi đối diện, trong lời nói nghe không ra cảm xúc dao động gì.
Nhưng mà, Thẩm Trường Thanh lại có thể cảm giác được, theo thời điểm đối phương dứt lời, đã có khí cơ vô hình tập trung mình, chỉ cần có bất cứ một cái gì không đúng, sẽ thừa nhận một đòn sấm sét.
“Không sai, ta quả thực từ thiên ngoại đến.”
“Các hạ tới đây có mục đích gì?”
Mạc Tử Tấn hỏi lần nữa.
Lúc này trong không gian chung quanh đã tràn ngập một luồng khí tức đáng sợ.
Thẩm Trường Thanh tựa như chưa có bất cứ phát hiện gì, chỉ là mỉm cười: “Các hạ là Mạc thành chủ của Tấn thành nhỉ? Mạc thành chủ yên tâm đi, ta lần này đến không có bất cứ địch ý gì, nếu là ta thực có địch ý, chỉ sợ ngươi cũng không có cơ hội ngồi nói chuyện với ta.”
Dứt lời, uy phong vô hình thổi qua, toàn bộ khí tức đáng sợ tràn ngập, đều bị một luồng lực lượng không nhìn thấy được xua tan.
Một màn này, khiến con ngươi Mạc Tử Tấn theo bản năng co rụt lại.
Hắn rõ đối phương cường đại, nhưng mình tọa trấn Tấn thành, tự tin có thể trấn áp gã.
Nhưng hôm nay xem ra, mình chung quy là đã xem nhẹ đối phương.
Chỉ bằng một lời có thể hóa giải nguy cơ, thực lực vị khách tới từ thiên ngoại này, so với trong tưởng tượng của mình còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Thần Vương!
Không!
Không chỉ là Thần Vương bình thường đơn giản như vậy.
Không phải Mạc Tử Tấn kiêu ngạo, mà là hắn tin tưởng bằng vào thực lực của mình bây giờ, cho dù đối mặt Thần Vương thật sự, cũng tất nhiên không kém bao nhiêu.
Nhưng ở trước mặt người này, lại cảm nhận được một cảm giác vô lực thật sâu.
Thời điểm một lần trước có loại cảm giác này, còn là lúc đối mặt vị Nhân tộc Trấn Thủ sứ kia.
“Ngươi biết ta?”
Tuy trong lòng chấn động, nhưng Mạc Tử Tấn cũng chưa biểu hiện ra bối rối, mà là tiếp tục hỏi.
Thẩm Trường Thanh mỉm cười: “Ta tên Phù Dương, đến từ Thiên tông Tuyên Cổ đại lục, chuyện của ngươi ta từ trong miệng Thẩm Trường Thanh nghe nói. Mặt khác mục đích ta lần này tới Nhân tộc, cũng là vì hoàn thành thỉnh cầu của Thẩm Trường Thanh.
Cho nên, ta đối với Nhân tộc cũng không có bất cứ ác ý gì, Mạc thành chủ cũng không cần quá mức khẩn trương.”
“Thì ra là bằng hữu của Thẩm trấn thủ.”
Mạc Tử Tấn gật đầu, ở lúc nhìn thấy đối phương, hắn đã có chút phán đoán.
Chẳng qua, cho dù là như vậy, Mạc Tử Tấn cũng chưa thật sự thả lỏng cảnh giác.
Lời là đối phương nói, mình cũng không có bất cứ chứng cớ gì có thể chứng minh.
Đúng lúc này, trên người Thẩm Trường Thanh đột nhiên bùng nổ ra một lực lượng đáng sợ, Tấn thành to như vậy cũng kịch liệt run rẩy, toàn bộ sinh linh ở giờ khắc này, trong lòng đều không thể ức chế hiện ra sợ hãi.
Sinh linh đang sợ hãi.
Tấn thành đang sợ hãi.
Trước mặt uy áp này, toàn bộ giống như đều không cần thiết tồn tại.
Mạc Tử Tấn biến sắc hẳn.
Ở trong uy áp đáng sợ kia, hắn cảm giác mình nhỏ bé giống như con kiến, chỉ cần đối phương nhẹ nhàng vươn một ngón tay, có thể đè chết mình.
Một lát sau, uy áp đó tiêu tán biến mất, ngực Mạc Tử Tấn kịch liệt phập phồng, khi ánh mắt lại nhìn về phía đối phương, đã tràn ngập chấn động.
“Mạc thành chủ hôm nay nên tin rồi chứ, nếu ta thật muốn có ác ý đối với Nhân tộc mà nói, nhìn chung trong thiên địa này, cũng không có khả năng có ai có thể ngăn trở ta chút nào.”
Thẩm Trường Thanh cười nhẹ, trong lời nói tràn đầy tự tin.
Nghe vậy, Mạc Tử Tấn trầm mặc.
Tuy không muốn thừa nhận lời đối phương nói, nhưng sự thật chính là như thế.
Chỉ là khí tức tiết lộ ra, giống như có thể nghiền nát Tấn thành, thực lực như vậy hoàn toàn không phải mình bây giờ có thể chống lại.
Hắn thậm chí cũng hoài nghi, vị Thẩm trấn thủ kia so sánh với vị này trước mắt, cũng có điều không bằng.
Dù sao thực lực của Thẩm Trường Thanh mạnh nữa, cũng không có khả năng mạnh đến trình độ đó.
Trầm mặc một lát, Mạc Tử Tấn nói: “Thẩm trấn thủ bảo các hạ đến Nhân tộc, là có chuyện gì phải không?”