Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 2573 - Chương 2573: Năm Sáu Mươi Di Chỉ Thượng Cổ (2)

Chương 2573: Năm sáu mươi di chỉ thượng cổ (2)

“Trái lại, chư thiên mênh mông, trong vô số năm tháng nơi đó không biết có bao nhiêu cường giả xuất thế, lại không biết có bao nhiêu cường giả ngã xuống.

Trong đó có một bộ phận cường giả ở trước khi ngã xuống, đều sẽ lưu lại truyền thừa của mình, nếu là Dịch các chủ có thể tìm được di chỉ thượng cổ cỡ này, chỗ tốt trong đó liền có thể nghĩ mà biết.”

Nói đến một bước này, Thẩm Trường Thanh cũng không quanh co lòng vòng nữa, mà là vào thẳng đề tài chính.

Ở lúc nghe thấy Dịch Ninh sở trường thăm dò di chỉ thượng cổ, hắn đã có ý tưởng để đối phương giúp mình ở chư thiên tìm di chỉ thượng cổ.

Đợi đến lúc biết đối phương trong mấy chục năm ngắn ngủn, đã ra vào năm sáu mươi di chỉ thượng cổ, hắn càng hoàn toàn kiên định suy nghĩ trong lòng.

Nói giỡn à?

Kỳ tài có thể một năm chia đều tìm được hai ba di chỉ thượng cổ, nếu không đưa hắn vào chư thiên, vậy hoàn toàn chính là nhân tài không được trọng dụng.

Người như vậy, ngày sau ở chư thiên tuyệt đối có thể tỏa sáng rực rỡ.

Không nói cái khác.

Chỉ cần đối phương một năm, không, cho dù là trong mười năm, tìm được một di chỉ thượng cổ, như vậy mình lãi to rồi.

Dù sao cường giả chư thiên lưu lại di chỉ thượng cổ, cũng không phải là di chỉ thượng cổ bên trong Nhân tộc bây giờ có thể so sánh.

Người trước lưu lại di chỉ thượng cổ, có khả năng là cấp bậc Thần Chủ, cũng có khả năng là cấp bậc Thần Quân, thậm chí Thẩm Trường Thanh hoài nghi còn có di chỉ thượng cổ cấp bậc trên Thần Quân tồn tại, chỉ là mình chưa phát hiện mà thôi.

Lại nhìn Nhân tộc bên này.

Vạn năm trước Nhân tộc tuy mạnh, nhưng kẻ mạnh nhất cũng chỉ là Nguyên hoàng vị nửa bước Thần Vương kia mà thôi.

Không sai.

Chính là nửa bước Thần Vương.

Lấy ánh mắt Thẩm Trường Thanh bây giờ lại đi suy tính chuyện vạn năm trước, ở trong mắt hắn, thực lực Nguyên hoàng hẳn chính là ở khoảng nửa bước Thần Vương, hoặc có khả năng chỉ là Thần cảnh viên mãn mà thôi.

Dù sao đối phó Thần Vương yêu tà nhất tộc, đối phương cũng phải mượn dùng khí vận mới có thể mạnh mẽ mở thần quốc, như thế mới có thể có được thực lực sánh vai Thần Vương.

Cho nên, di chỉ thượng cổ trong Nhân tộc ở một cái trình độ thế nào, liền có thể nghĩ mà biết.

Di chỉ thượng cổ trong chư thiên, tùy tiện một cái cũng không phải di chỉ thượng cổ trong Nhân tộc có thể so sánh.

“Thẩm trấn thủ là muốn ở trong chư thiên tìm kiếm di chỉ thượng cổ?”

Dịch Ninh cũng không phải kẻ ngu dốt, trong nháy mắt đã hiểu ý tứ ẩn chứa trong lời của đối phương.

Thẩm Trường Thanh gật đầu: “Không sai, trong chư thiên di chỉ thượng cổ rất nhiều, nếu có thể tìm được một di chỉ thượng cổ, lợi ích cũng khó có thể cân nhắc.”

Nghe vậy, Dịch Ninh trầm mặc.

Hắn đang cân nhắc.

Dù sao di chỉ thượng cổ trong chư thiên tuy cường đại, nhưng mà phiêu lưu cũng lớn tương đương.

Thấy vậy, Thẩm Trường Thanh đột nhiên vươn tay phải, bên trong có vòng xoáy tối tăm hiện ra.

“Dịch các chủ có dám đi vào một chuyến!”

Đi một chuyến?

Dịch Ninh nhìn vòng xoáy tối tăm đột ngột xuất hiện, trong lòng theo bản năng cảm nhận được một trận tim đập nhanh.

Thứ chưa biết cỡ này, bình thường mà nói hắn là không có khả năng dễ dàng mạo hiểm.

Nhưng lời là từ trong miệng Thẩm Trường Thanh nói ra, Dịch Ninh cũng không nghi ngờ đối phương có khả năng sẽ hại mình.

Cho nên, hắn chỉ hơi cân nhắc một phen, liền trực tiếp đi vào trong vòng xoáy tối tăm.

Trời đất xoay chuyển.

Đợi tới lúc Dịch Ninh phản ứng lại, đã phát hiện mình đang ở trong một thiên địa rộng lớn.

Linh khí mênh mông tràn ngập ở trong không khí.

Chỉ là tùy ý hít thở một hơi, liền có lượng linh khí khổng lồ ập tới, tựa như đặt mình trong linh mạch.

Đang lúc này, đất rung núi chuyển.

Chỉ thấy bầu trời cũng giống như trở nên tối tăm.

Dịch Ninh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có hung thú đáng sợ lớn như núi chiếu vào mi mắt, khí tức đáng sợ giống như sóng biển mãnh liệt ập tới.

Một khắc đó, hắn cảm giác được khí huyết toàn thân mình đều bị đông lại, cho dù là đầu ngón tay cũng khó nhúc nhích mảy may, cả người đều duy trì bộ dáng ngẩng đầu, trực tiếp cứng ngắc ở tại chỗ.

Mắt thấy hung thú kia từng bước một tới gần, luồng uy áp đáng sợ kia cũng từng bước tăng trưởng.

Ầm ——

Cuồng phong thổi quét.

Con hung thú đáng sợ kia cúi xuống, con mắt giống như nhật nguyệt đặt ở trên người Dịch Ninh, như là đang đánh giá vật nhỏ trước mắt rốt cuộc là cái gì.

Trong khoảnh khắc, hơi thở của Dịch Ninh cũng như hoàn toàn dừng lại, cả người lạnh như băng.

Đang lúc hắn cho rằng mình phải chết, con hung thú kia lại đứng thẳng, sau đó cất bước xoay người rời đi.

Đợi tới sau khi con hung thú kia hoàn toàn rời đi, luồng khí tức đáng sợ chấn nhiếp tâm hồn kia, mới xem như hoàn toàn biến mất.

“Vù vù!”

Dịch Ninh suýt nữa ngã bệt xuống đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, như một người chết đuối được cứu lên bờ.

Lúc này, thân hình Thẩm Trường Thanh đột ngột xuất hiện.

Nhìn Dịch Ninh cả người mồ hôi đầm đìa, sắc mặt khiếp sợ chưa hoàn toàn biến mất, khẽ cười nói: “Dịch các chủ không có chuyện gì chứ?”

Nghe vậy, Dịch Ninh lúc này mới miễn cưỡng hồi lại một hơi, nhưng vẫn có ảo giác như sống sót sau tai nạn.

“Thẩm trấn thủ, thứ kia mới vừa rồi chẳng lẽ chính là hung thú hay sao!”

Hung thú!

Chính hắn cũng từng gặp, hơn nữa số lần từng gặp không ít.

Nhưng mà, các hung thú kia mình từng gặp, so sánh với con hung thú mới vừa rồi, hoàn toàn không có chút nào có thể so sánh.

Bình Luận (0)
Comment