Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 2711 - Chương 2711: Đại Hoang Kiếm Cương (1)

Chương 2711: Đại Hoang Kiếm Cương (1)

“Thần Chủ uy áp không tầm thường, cho dù trong Tế Thiên Đỉnh chỉ là máu Thần Chủ, mà không phải Thần Chủ thật sự giáp mặt, nhưng luồng uy áp đó cũng không tầm thường, nếu Đan Thánh không thể ngăn cản luồng uy áp này, muốn luyện chế ra Pháp Tắc Thần Đan, quả quyết không có khả năng.”

Thẩm Trường Thanh vẻ mặt ngưng trọng.

Uy áp Thần Chủ hắn đương nhiên không sợ.

Sau khi có được hồn độn đạo thể, chớ nói uy áp Thần Chủ, cho dù là uy áp Thần Quân lại có thể như thế nào, cũng vẫn không ảnh hưởng đến mình mảy may.

Thật sự khiến Thẩm Trường Thanh để ý, chính là Đan Thánh có thể thừa nhận được uy áp này hay không.

Đối phương tuy là Nhật Nguyệt Thần Vương, có thể thừa nhận được uy áp Thần Chủ hay không, vẫn là một vấn đề.

May mắn, Đan Thánh không hổ là Nhật Nguyệt Thần Vương lâu năm, nội tình có thể xưng là hùng hồn.

Cho dù có uy áp Thần Chủ bùng nổ, cũng chưa bị luồng uy áp này ảnh hưởng đến tâm thần bản thân.

Chỉ thấy ở dưới sự thao túng của hắn, máu Thần Chủ trong Tế Thiên Đỉnh, giống như dòng sông ùa vào trong lò đan, vô tận khí tức huyền diệu tràn ngập ra.

Máu Thần Chủ hội tụ vào.

Lò đan kịch liệt rung động.

Tồn tại đến cấp bậc Thần Chủ, một giọt máu liền có thể đè sập hư không, phá vỡ mặt đất, máu Thần Chủ hôm nay rơi vào trong lò đan nào chỉ là một giọt đơn giản như vậy, nếu là lò đan tầm thường chạm vào Thần Chủ, nháy mắt sẽ hóa thành tro bụi.

Lò đan trước mắt tràn ngập thần quang, hiển nhiên phẩm giai không bình thường.

“Thập phẩm đạo binh!”

Ở lúc nhìn thấy đạo ấn hiện ra trên lò đan, ánh mắt Thẩm Trường Thanh lóe lên.

Hắn cũng dự đoán được, trong tay Đan Thánh nắm giữ một món thập phẩm đạo binh.

Tuy nhiên, lò đan trước mắt không phải công phạt đạo binh, nhưng có thể vào hàng ngũ thập phẩm, là rất quý giá rồi.

Nếu là công phạt đạo binh, được cường giả nuôi dưỡng, như vậy tương đương với một vị Quy Tắc Thần Vương còn sống.

Nhìn thấy uy áp Thần Chủ không làm gì được lò đan: “Lò đan này rất có khả năng là chí bảo của Đan Thánh, dù sao Đan tộc là thị tộc ấy đan đạo làm chủ, có lò đan thập phẩm cũng là bình thường.”

Luyện đan sư cường đại, sao có thể không có lò đan tương ứng.

Đan tộc có một cái lò đan thập phẩm đạo binh, là quá bình thường.

Đan Thánh làm một vị cường giả cuối cùng của Đan tộc ngày xưa, kế thừa mọi tứ của Đan tộc, càng hợp lẽ thường.

Theo máu Thần Chủ rơi vào trong lò đan, Thẩm Trường Thanh phát hiện trong lò đan đang xảy ra biến hóa kinh người, trong cõi hư vô tự có khí tức huyền diệu buông xuống, có hào quang nhiều màu sắc tràn ngập trong điện.

“Lực lượng của pháp tắc!”

Ở lúc nhìn thấy ánh sáng nhiều màu sắc, trong lòng Thẩm Trường Thanh dâng lên một tia hiểu ra.

Đó không phải lực lượng của pháp tắc.

Lấy máu Thần Chủ làm vật dẫn, lại phối hợp rất nhiều thiên tài địa bảo đỉnh cấp, cuối cùng ở trong chư thiên mang lực lượng của pháp tắc dẫn dắt tới.

Thẩm Trường Thanh nay hết sức chăm chú nhìn Đan Thánh, thủ pháp luyện đan của đối phương, toàn bộ đều bị hắn ghi tạc trong lòng.

Chư thiên vạn đạo, trăm sông đổ về một biển.

Đan đạo tuy xem như thiên môn, nhưng cũng quan trọng.

Thẩm Trường Thanh có loại dự cảm, nếu mình có thể lĩnh ngộ đan đạo, có lẽ có thể ở trong động thiên ngưng tụ ra lực lượng pháp tắc tương ứng.

Dần dần.

Theo lực lượng pháp tắc nồng đậm buông xuống, ở trên không Thiên tông, có kiếp vân đáng sợ lặng yên ngưng tụ thành.

Kiếp vân đen sì bao trùm địa vực trăm vạn dặm, tất cả đệ tử Thiên tông đều có thể cảm nhận được luồng uy áp đáng sợ này.

“Thiên kiếp sắp tới rồi!”

Vạn Đạo lão nhân ngồi ở trước cửa điện, nhìn kiếp vân ngưng tụ thành trên bầu trời, lông mày khẽ nhíu lại không thể phát hiện.

“Thiên kiếp này là rất giống thiên kiếp tu sĩ đột phá, cũng giống thiên kiếp đan dược chí bảo xuất thế, nhưng khí tức thiên kiếp bắt nguồn từ Đan điện, có chút thú vị...”

Khí tức thiên kiếp đến từ Đan điện, như vậy rất có thể có liên quan tới đan dược.

Nhưng mà, đan kiếp này lại hoàn toàn không giống với đan kiếp Vạn Đạo lão nhân bình thường nhìn thấy.

Làm đạo binh từng đi theo bên người Minh Hà Bá Quân, hắn từng kiến thức rất nhiều thiên kiếp.

Chỉ cần là thiên kiếp xuất hiện, chỉ cần liếc một cái có thể nhìn ra lai lịch thiên kiếp.

Nhưng mà, thiên kiếp trước mắt, lại khiến Vạn Đạo lão nhân có chút kinh ngạc.

“Đan Thánh này chỉ là tiểu bối của Đan tộc mà thôi, không có khả năng lắm làm ra động tĩnh như thế, chẳng lẽ có liên quan với tông chủ?”

Trong đầu lão toát ra ý nghĩ như vậy.

Muốn nói, trong Thiên tông, có ai là mình hoàn toàn không nhìn thấu, vậy chỉ có vị tông chủ Thiên tông này.

Đối phương kế thừa Minh Hà giới của Minh Hà Bá Quân, hơn nữa nắm giữ bất hủ thánh binh, nội tình có thể nói là sâu không thể lường được.

Vạn Đạo lão nhân đến nay, cũng chưa thể nhìn ra sâu cạn của Thẩm Trường Thanh.

Cho nên nói thiên kiếp trước mắt là vì đối phương dựng lên, trái lại có thể hiểu được.

Một lát sau.

Vạn Đạo lão nhân thu hồi ánh mắt, không để ý tới chuyện thiên kiếp nữa.

Lão hôm nay chỉ là một người trông cửa, thanh thản ổn định ở lại nơi đó là được rồi, chuyện khác nếu không quá cần thiết, cũng lười để ý.

“Ngây ra ở đó làm gì, muốn lui thì mau lui, nếu không lui thì mau cút đi, chặn ở cửa làm gì.”

Vạn Đạo lão nhân mở miệng mắng một câu.

Đan tộc đợi ở trước cửa Vạn Pháp điện ngẩn ra một phen, ngay sau đó phản ứng lại, không dám nhìn cái gì nữa, sau khi cười lấy lòng một phen liền lui ra.

Bình Luận (0)
Comment