Tông môn bị hủy.
Đệ tử Hồn Tịch tông chỉ có thể an trí trong thị tộc.
Bình thường mà nói, đệ tử tông môn không phải tất cả là tu sĩ Hồn Tịch thị tộc, nếu không phải vào ao huyết mạch lột xác huyết mạch mà nói, là không có tư cách bước vào Hồn Tịch thị tộc.
Dù sao một thiên địa thị tộc, bản thân là cực kỳ quan trọng.
Nếu có tu sĩ khác lẫn vào, một khi làm ra chuyện gì uy hiếp thiên địa thị tộc, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
Nhưng trước mắt không có cách nào.
Hồn Tịch tông bị hủy, Đông Thắng Thần Vương chỉ có thể mang các đệ tử này đều sắp xếp đến trong thiên địa thị tộc.
Ở lúc Thần Vương khác dẫn dắt đệ tử tông môn rời đi, Đông Thắng Thần Vương lại hoàn toàn chưa động đậy.
Hắn đang chờ.
Chờ một cơ hội thích hợp thật sự.
Hồn Tịch tông bị diệt, thù này làm tông chủ Hồn Tịch tông, Đông Thắng Thần Vương không thể không báo.
Lúc này, chiến đấu vẫn đang tiếp tục.
Thẩm Trường Thanh quyền thế kinh thiên, lực lượng thân thể tiên đạo đã bị hắn phát huy đến cực hạn, hắn chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân mình bành trướng chưa bao giờ có, lực lượng đáng sợ dâng trào, hoàn toàn bao phủ Bạch Tuyệt Thần Chủ vào.
“Giết!”
Trong lòng Thẩm Trường Thanh sát ý dữ dội.
Hôm nay mặc kệ như thế nào, đều phải chém giết Bạch Tuyệt Thần Chủ trước mắt, cho dù không thể chém giết gã, cũng phải đánh chết thần thể gã.
Bằng không, có một Bích Huyền thần tộc, sẽ có Bích Huyền thần tộc thứ hai, thứ ba đến.
Mảnh vỡ thần quốc của Đạo Hóa Thần Quân, đối với các thần tộc mà nói, đều là một sự dụ hoặc không nhỏ.
Hôm nay tin tức bản thân có được mảnh vỡ thần quốc xem như hoàn toàn truyền lưu ra ngoài, nếu là trận này Thiên tông biểu hiện không đủ cường thế, sẽ chỉ làm các tộc khác cho rằng Thiên tông dễ bắt nạt.
Một khi đã như vậy, Thẩm Trường Thanh phải khiến chư thiên thần tộc nhìn xem, cho dù Thiên tông không có Thần Chủ tọa trấn, vẫn không phải thần tộc có thể dễ dàng nhào nặn.
Về phần Chu Phượng thần tộc.
Hắn bây giờ đã không có tâm tư để ý tới cái gì.
Một quyền!
Hai quyền!
...
Thẩm Trường Thanh cũng đã quên mình rốt cuộc là tung bao nhiêu cú đấm, trước mắt Bạch Tuyệt Thần Chủ vừa mới bắt đầu còn có thể ngăn cản, tới về sau chính là chỉ có thể bị động chịu đòn, đợi tới một khắc đó mệnh nguyên hoàn toàn khô kiệt, hắn mới xem như ngừng tay.
Khi lại nhìn về phía trước mắt, bóng người Bạch Tuyệt Thần Chủ đã sớm biến mất, trên mặt đất chỉ có một tàn thể giống như thịt nát.
“Chết rồi!”
Ngực Thẩm Trường Thanh kịch liệt phập phồng.
Cảm giác suy yếu trước nay chưa từng có trào lên trong lòng, khiến bước chân hắn cũng có chút lảo đảo.
Không do dự, Thẩm Trường Thanh lập tức từ trong Minh Hà giới mang tới một cây linh dược, trực tiếp một hơi nuốt vào.
Ở nháy mắt hắn nuốt vào linh dược, liền có gió mạnh đáng sợ từ sau lưng đánh tới.
Răng rắc!
Không gian tan vỡ.
Kiếm cương xé gió chém tới.
Thẩm Trường Thanh không kịp quay người, chỉ có thể lấy lưng cứng rắn ngăn trở lực lượng một kiếm này.
Ầm ——
Kiếm cương tan vỡ.
Thân thể Thẩm Trường Thanh run lên, đi về phía trước mấy bước, đợi tới lúc xoay người, vừa lúc thấy được Đông Thắng Thần Vương sắc mặt chấn động.
“Hồn Tịch Đông Thắng!”
Ánh mắt Thẩm Trường Thanh lạnh lùng.
Hắn tuy chưa từng gặp mặt Đông Thắng Thần Vương, nhưng với bộ dáng đối phương lại là rất quen thuộc.
Dù sao Thiên tông không ít kẻ thù, trong đó có Hồn Tịch thị tộc, đối với kẻ địch, Thẩm Trường Thanh xưa nay đều là giữ thái độ cẩn thận.
Nhìn Thẩm Trường Thanh hoàn hảo không tổn hao gì, Đông Thắng Thần Vương giống như ăn phải thứ gì ghê tởm, sắc mặt khó coi đến cực điểm, đồng thời trong mắt cũng có biểu cảm chấn động.
Chuyện mình mình rõ.
Lực lượng một kiếm đó, Đông Thắng Thần Vương tự tin hắn không có chút nào giữ lại, cho dù Thần Chủ không ngăn cản gì cứng rắn đối kháng một kiếm này, cũng sẽ không thoải mái như đối phương.
Hắn luôn cho rằng thực lực của mình, cho dù không bằng Thẩm Trường Thanh, cũng không có khả năng kém quá nhiều.
Nhưng hoàn toàn không ngờ là, mình ra tay một kiếm toàn lực, đừng nói mang chém giết đối phương, cho dù là phòng ngự thân thể cũng khó đột phá.
Tương phản mãnh liệt, khiến Đông Thắng Thần Vương khó có thể tiếp nhận.
Chỉ là không đợi hắn tự hỏi quá nhiều, Thẩm Trường Thanh đã đạp phá hư không mà tới.
Mệnh nguyên khô kiệt được linh dược Thần Chủ bổ sung, lấy tốc độ cực nhanh khôi phục, lực lượng ba đạo quy tắc phá vỡ hư không, Thẩm Trường Thanh đánh ra một quyền kinh thiên, khiến trong lòng Đông Thắng Thần Vương kinh hoàng.
Không kịp nghĩ nhiều, Đông Thắng Thần Vương chém ra trường kiếm, kiếm cương xé rách hư không, nhưng ở lúc chạm đến nắm tay Thẩm Trường Thanh, lại bị một luồng lực lượng đáng sợ mạnh mẽ đánh vỡ.
Ầm ——
Nắm tay ầm ầm tới, trường kiếm cấp bậc đạo binh chí bảo gào thét một tiếng, sau đó liền ở trong ánh mắt kinh hãi của Đông Thắng Thần Vương ầm ầm tan vỡ.
Đạo binh chí bảo tan vỡ.
Đông Thắng Thần Vương làm kẻ nắm giữ đạo binh, không thể nghi ngờ là chịu cắn trả mãnh liệt.
Chỉ thấy tâm thần hắn run rẩy dữ dội, thần huyết từ trong thất khiếu trào ra.
Ngắn ngủi phân thần, khiến lực lượng dư thừa từ một quyền của Thẩm Trường Thanh đánh lên trên thân Đông Thắng Thần Vương.
Phành!
Thân thể Đông Thắng Thần Vương nổ tung.
Thân thể rèn luyện mấy chục vạn năm, ở trước nắm tay của Thẩm Trường Thanh liền giống như tờ giấy, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.