Đạo lý tương tự.
Cường giả có thể mở ra thần quốc, đã được tính là nửa tạo vật chủ (đấng tạo hóa).
Tồn tại như vậy, làm ra vật như là Tuyệt Kiếm lĩnh vực, lại là điều rất bình thường.
Chẳng qua, Tuyệt Kiếm lĩnh vực cũng có cực hạn.
Như là lực lượng Lệ Khai Dương hôm nay tùy tay bày ra, chỉ có thể ảnh hưởng đến tu sĩ dưới Thần Vương, đổi làm bất cứ một vị Thần Vương nào đi vào, Tuyệt Kiếm lĩnh vực đều không tạo ra được tác dụng.
Dù sao, đều là cường giả cấp bậc Thần Vương, cho dù là thực lực chênh lệch với nhau rất lớn, nhưng muốn dùng Tuyệt Kiếm lĩnh vực nhào nặn họ, cũng là chuyện không có khả năng.
Mọi người đều là Thần Vương, trên thực lực có chênh lệch, nhưng ở trên tầng diện sinh mệnh cũng không có khác biệt.
Chỉ là những lời này Lệ Khai Dương cũng không nói gì đi ra.
Đợi tới lúc đối phương một ngày kia có thể chứng đạo Thần Vương, tự nhiên mà vậy sẽ hiểu.
...
Ở lúc khai sơn đại điển hừng hực khí thế tiến hành, Thẩm Trường Thanh lại về tới trong thiên điện của mình, kiểm kê thu hoạch lần này.
Một lần này, thứ hắn đạt được chỉ có hai loại.
Thứ nhất chính là ba món bát phẩm đạo binh chí bảo, thứ hai chính là ba ngàn thần thông.
Mảnh vỡ thần quốc mà nói xem như mất rồi lại có được, không tính ở trong thu hoạch.
Lúc này, Thẩm Trường Thanh liền mang ba món đạo binh thu vào trong Minh Hà giới đều phóng hết ra.
Ba món đạo binh ở lúc giao cho Thiên tông, đã bị lau đi dấu ấn nhận chủ, cho nên Thẩm Trường Thanh rất dễ dàng nhận chủ ba món đạo binh chí bảo.
Tuy ở lúc nhận chủ, ba món đạo binh chí bảo có chút kháng cự, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất cứ phản kháng nào cũng là phí công.
Lúc này, ba món đạo binh chí bảo xuất hiện, trực tiếp hóa thành hai nam một nữ.
Trong đó một nam tử trung niên thân thể khôi ngô khỏe mạnh, khuôn mặt hung ác, một thanh niên dáng người thon dài cao ngất, khuôn mặt cương nghị, một nữ tử nai nịt gọn gàng, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy anh khí.
“Lịch Thiên (Kinh Hồng)(Thủy Nguyệt) bái kiến tôn thượng!”
Ba người đều khom mình hành lễ.
“Miễn lễ đi!”
Thẩm Trường Thanh gật đầu, ánh mắt lần lượt lướt qua ở trên thân ba người.
Tên Lịch Thiên là trung niên khôi ngô, bản thân hắn chính là một thanh đạo binh bảo đao, Lịch Thiên là tên của đao, cũng là tên của đối phương.
Kẻ tên Kinh Hồng là thanh niên, bản thể của hắn là đạo binh trường thương.
Nữ tử nai nịt gọn gàng cuối cùng tên Thủy Nguyệt, bản thể chân thân nàng chính là đạo binh trường kiếm.
“Ta mặc kệ các ngươi trước kia thân phận thế nào, lại có tình cảm lớn bao nhiêu với Cổ Hoang thần tộc, hôm nay các ngươi đều đã thuộc về Thiên tông, không có bất cứ quan hệ gì với Cổ Hoang thần tộc nữa.
Đây là lần đầu tiên ta nhắc nhở, cũng là một lần nhắc nhở cuối cùng, hy vọng các ngươi có thể hiểu!”
Thẩm Trường Thanh nhìn ba người, thanh âm lạnh nhạt nói.
Ba người đi theo Cổ Hoang thần tộc nhiều năm, tuy trước mắt nhận mình là chủ, nhưng chưa chắc đã thật sự ngả về Thiên tông bên này, nếu không thể hoàn toàn thuần phục, hắn không ngại phá hủy hết bọn họ.
Tuy nói bát phẩm đạo binh rất quý giá, cho dù là thần tộc muốn lấy ra cũng không dễ.
Nhưng nếu là đạo binh không nghe mệnh lệnh của mình, đừng nói là bát phẩm, cho dù là thập nhị phẩm lại có tác dụng gì.
Nghe vậy, Lịch Thiên vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Tôn thượng yên tâm đi, Cổ Hoang thần tộc đã lấy chúng ta ra giao dịch, đã là bọn hắn phản bội trước, lại nói chúng ta mấy năm nay ở Cổ Hoang thần tộc, coi như là tận tâm hết sức vì bọn hắn rồi, chúng ta cũng không nợ Cổ Hoang thần tộc chút nào.
Hôm nay đã nhận tôn thượng làm chủ, không có khả năng phản bội!”
“Không sai, chúng ta cùng Cổ Hoang thần tộc đã không còn quan hệ, bắt đầu từ một khắc nhận tôn thượng làm chủ, chính vì đạo binh của Thiên tông!”
Kinh Hồng cũng lạnh giọng nói.
Ở lúc nói đến Cổ Hoang thần tộc, trong mắt hắn cũng có sát ý hiện lên.
Mặc cho ai bị phản bội, cũng sẽ không thật sự cảm thấy bình tĩnh.
Nghĩ đến bản thân góp sức cho Cổ Hoang thần tộc nhiều năm, nam chinh bắc chiến cho nó, hôm nay lại vì vẻn vẹn một mảnh vỡ thần quốc đã bị trực tiếp vứt bỏ, trong lòng Kinh Hồng sao có thể không giận.
Chỉ là, lửa giận của hắn chưa biểu hiện ra ngoài, mà là tiềm tàng dưới đáy lòng.
Thủy Nguyệt cuối cùng cũng gật đầu, thái độ cũng không khác biệt với hai người trước đó.
Thấy vậy, Thẩm Trường Thanh mới hài lòng gật đầu, vẻ mặt ban đầu lạnh nhạt trở nên ôn hòa: “Các ngươi rời khỏi Cổ Hoang thần tộc chưa chắc là món chuyện xấu, hôm nay chư thiên thế cục khẩn trương, Cổ Hoang thần tộc thực lực suy yếu, nói không chừng ngày khác chính là Hoàn Sơn thần tộc kế tiếp.
Thiên tông tuy nội tình nông cạn, lại chưa chắc không có khả năng được lợi ở trong đại kiếp lần này.
Chỉ cần các ngươi an tâm góp sức cho ta, cái khác ta không dám làm ra cam đoan gì, nhưng ngày khác tấn thăng cửu phẩm, thậm chí thập phẩm đạo binh, nghĩ hẳn là không có vấn đề gì.”
Lúc nên gõ phải gõ, lúc nên cho chỗ tốt, cũng tương tự phải cho chỗ tốt.
Đạo binh tấn thăng, đơn giản chính là được máu thịt cường giả nuôi dưỡng, hấp thu tinh hoa máu thịt cường giả, để khiến bản thân đạt được lột xác.
Chỉ là muốn chém giết cường giả, không phải chuyện đơn giản.