Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 2915 - Chương 2915 - Mệnh Nguyên Năm Trượng, Đệ Nhất Thần Vương! (1)

Chương 2915 - Mệnh nguyên năm trượng, đệ nhất Thần Vương! (1)
Chương 2915 - Mệnh nguyên năm trượng, đệ nhất Thần Vương! (1)

“Tinh hà kiếm đạo tuy mạnh, nhưng cũng phải xem ai nắm giữ tinh hà kiếm đạo mới được, nhớ xa xôi về kẻ nắm giữ tinh hà kiếm đạo đời thứ nhất, uy phong cỡ nào, nhưng vài vị kẻ nắm giữ tinh hà kiếm đạo sau đó, không có bất cứ một vị nào có thể vượt qua kẻ nắm giữ đầu tiên.

Hôm nay vị này lại xuất hiện, có thể sánh vai mấy vị trước đó không cũng là một vấn đề, thần cung muốn chúng ta hộ đạo cho hắn, lại là có chút chuyện bé xé ra to!”

Thanh âm già nua đến từ một thanh kiếm sắt loang lổ vết gỉ, nếu là vứt ở ven đường, cũng không có ai đi nhìn thêm một cái.

Nhưng mà, lúc kiếm này nói chuyện, trường kiếm chung quanh đều không có gió mà tự ngân lên, thân kiếm hơi gấp khúc, như là đang hành lễ.

Thông thiên thần kiếm nói: “Tinh hà kiếm đạo cùng tộc ta quan hệ rất lớn, mỗi một thế hệ có kẻ nắm giữ xuất thế, tộc ta đều hộ đạo cho hắn, đây là mệnh lệnh của thần cung, càng là mệnh lệnh của Kiếm Tôn.

Chúng ta chỉ cần nghe theo là được, chuyện còn lại, liền không có quan hệ gì với ta.”

Nghe vậy, trong thiên địa nháy mắt bình tĩnh lại.

----

Thiên tông.

Hư không xé rách ra.

Thanh Tướng Thần Chủ vừa bước vào phạm vi Thiên tông, liền có người đột ngột xuất hiện, ngăn cản đường đi của hắn.

“Lệ Khai Dương ra mắt Thần Chủ, xin hỏi Thần Chủ đến Thiên tông có chuyện gì quan trọng?”

Người đến không phải ai khác, rõ ràng là Lệ Khai Dương lúc trước tuyên bố bế quan.

Hắn vốn ở Thanh Mộc phong bế quan, nhưng sau khi phát hiện dao động của Thần Chủ, không thể không xuất quan tiến đến.

Thiên tông hôm nay cường giả có hạn, cường giả có thể trực diện Thần Chủ chỉ có mình và Thẩm Trường Thanh hai người mà thôi.

Một trận chiến lúc trước, Lệ Khai Dương có thể cảm giác ra Thẩm Trường Thanh tiêu hao không nhẹ, đối phương hôm nay hẳn là đang bế quan khôi phục, chưa chắc có thể kịp thời hiện thân, cho nên hắn mới ra mặt chặn lại.

“Thì ra là Lệ trưởng lão!”

Thanh Tướng Thần Chủ sắc mặt lạnh nhạt, thanh âm nghe không ra hỉ nộ ái ố.

“Ta lần này đến chính là phụng mệnh lệnh Phượng Hoàng, cần gặp Phù hoàng một lần, làm phiền Lệ trưởng lão đến thông bẩm một chút.”

“Một trận chiến ban đầu tông chủ bị thương không nhẹ, hôm nay đang bế quan tiềm tu, chỉ sợ không thể kịp thời xuất quan, Thần Chủ nếu là có chuyện gì không bằng nói cho Lệ mỗ, đợi tông chủ xuất quan, Lệ mỗ nhất định ngay lập tức chuyển lời.”

“Việc này không cần làm phiền Lệ trưởng lão, Phù hoàng đã đang bế quan, ta cũng không tiện quấy rầy, liền tạm thời ở lại Thần thành, đợi tới lúc Phù hoàng xuất quan, làm phiền Lệ trưởng lão báo cho Phù hoàng biết việc này.”

“Nhất định!”

Lệ Khai Dương gật đầu.

Ở lúc hắn dứt lời, bóng người Thanh Tướng Thần Chủ đã biến mất không thấy.

Nhìn phương hướng đối phương rời đi, nụ cười mỉm trên mặt Lệ Khai Dương biến mất không thấy.

Thanh Tướng Thần Chủ tuy từ đầu tới cuối đều chưa biểu lộ ra cảm xúc dao động gì, lời nói tựa như cũng có nhiều khách khí, nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của Lệ Khai Dương, vẫn có thể phát hiện một ít không đúng.

Cụ thể là tình huống gì, Lệ Khai Dương không thể hiểu hết, chỉ là ánh mắt hắn dần dần trở nên ngưng trọng.

“Lai giả bất thiện!”

...

Trong thiên điện.

Tâm thần Thẩm Trường Thanh từ trong cảnh tượng pháp tắc rời khỏi, sau đó liền nhìn về phía bảng thuộc tính của mình.

Tên họ: Thẩm Trường Thanh

Thế lực: Hoàng đình

Thân phận: Nhân tộc Trấn Thủ sứ

Cảnh giới: Động Thiên

Động thiên: Hai ngàn hai trăm hai mươi sáu

Pháp môn: (...)

Pháp tắc: (...)

Bổn nguyên: (...)

Nguyên điểm:

Bảy trăm năm mươi nguyên điểm dùng hết, số lượng pháp tắc trực tiếp đột phá cửai ải lớn hai ngàn, đã đến hai ngàn hai trăm hai mươi sáu.

“Nếu có thể chém giết ba vị Thần Chủ cổ xưa tương tự Cổ Hoang thần tộc nữa, xấp xỉ có thể gom đủ số lượng ba ngàn pháp tắc!”

Trong lòng Thẩm Trường Thanh buông lỏng. Nhiều năm qua cố gắng, rốt cuộc sắp chạm đến ngưỡng cửa ngưng tụ hạt nhân động thiên.

Nhìn vào bên trong động thiên.

Chỉ thấy động thiên chín trượng lại hơi mở rộng một chút, nhưng còn chưa đến chín trượng chín thước chín tấc trong lời đồn, chỉ là tương đương với khoảng chín trượng năm thước.

Thẩm Trường Thanh có loại dự cảm.

Đợi tới lúc hắn tập hợp đủ ba ngàn pháp tắc, động thiên hẳn là sẽ trưởng thành đến động thiên cực hạn trong lời đồn.

Về phần có thể đánh vỡ cực hạn, tiến vào cực cảnh hay không, cái đó không biết được.

Nhưng từ trước mắt mà nói, Thẩm Trường Thanh còn chưa phát hiện cực hạn của mình ở nơi nào, có thể thấy được tiềm lực của hắn so với tuyệt đại bộ phận Nhân tộc tu luyện tiên đạo còn thâm hậu hơn rất nhiều.

Thứ duy nhất khiến Thẩm Trường Thanh không xác định là, rốt cuộc là hắn ban đầu tiềm lực đã mạnh như vậy, hay bởi vì nuốt ăn hạt sen thần.

Mặc kệ căn cứ vào loại nguyên nhân nào, dù sao trước mắt chưa phát hiện cực hạn, chính là một chuyện tốt.

Bằng không, Thẩm Trường Thanh cũng phải cân nhắc một phen, xem xem cần phế trừ một ít pháp tắc cùng với quy tắc lĩnh ngộ tương đối sâu, để giảm bớt áp lực của động thiên, do đó cất chứa càng nhiều lực lượng pháp tắc hơn hay không.

Dù sao hắn bây giờ số lượng pháp tắc tuy chỉ có hơn hai ngàn hai trăm, nhưng có pháp tắc đã lĩnh ngộ đến cấp bậc cực kỳ cao thâm, có bộ phận càng được lột xác, diễn biến đến trình độ ngụy quy tắc.

Cho nên luận tới chất lượng pháp tắc mà nói, thật ra so với ba ngàn pháp tắc đã không kém hơn bao nhiêu.

Bình Luận (0)
Comment