Ngay tại lúc Thẩm Trường Thanh chuẩn bị được ăn cả ngã về không, vận dụng bổn nguyên Phách Thiên Thần Quân.
Ông ----
Có dao động huyền diệu từ trong hư không truyền đến, ngay sau đó chỉ thấy có ánh sáng cắt qua thiên địa cấp tốc đến, Hỏa Phượng do Tam Vị Chân Hỏa ngưng tụ thành rên rỉ một tiếng, đã bị luồng lực lượng đó trực tiếp đánh tan.
Không chỉ như vậy, luồng lực lượng kia dư thế không dừng, càng mang mấy chục ngọn núi vạn trượng, đều đồng loạt cắt mất một đoạn.
Biến cố thình lình xảy ra, khiến toàn bộ cường giả đều vẻ mặt chấn động, bao gồm Thẩm Trường Thanh cũng tương tự.
Trong Thiên Lôi thánh địa.
Thiên Lôi Thánh Chủ đã làm tốt chuẩn bị ra tay, chỉ chờ Thẩm Trường Thanh bị Tam Vị Chân Hỏa hủy diệt, liền ngay lập tức ra tay cướp đoạt Vạn Đạo Bi.
Nhưng khi hắn nhìn thấy một kiếm kinh thiên kia, sắc mặt xưa nay bình tĩnh, lúc này cũng đột nhiên biến sắc.
“Ai!”
Thiên Lôi Thánh Chủ không nghĩ ra, rốt cuộc là ai sẽ ở lúc này đột ngột ra tay.
Hơn nữa kẻ có thể một kiếm chém chết Tam Vị Chân Hỏa không nói, còn có thể tạo thành uy thế như vậy, chỉ có cường giả đều là Thần Chủ đứng đầu mới có thể làm được.
Không chỉ Thiên Lôi Thánh Chủ không nghĩ ra, Thần Chủ khác xem cuộc chiến trong bóng tối, tương tự cũng không nghĩ ra.
Trong biển lửa trên bầu trời, sắc mặt Phượng Hoàng âm trầm xuống.
Không đợi hắn làm rõ sự việc là thế nào, chỉ thấy có một người trung niên áo xanh nhẹ nhàng tới, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, như có chút bất cần đời.
“Thất Tinh Long Uyên, ra mắt Phượng Hoàng!”
Đối phương khẽ chắp tay, thản nhiên cười.
Phượng Hoàng nghe vậy, ánh mắt hơi co lại: “Bổn hoàng còn tưởng là ai đến, thì ra là Thất Tinh tôn giả. Kiếm thần tộc sớm đã lánh đời không ra, hôm nay vì sao phải nhúng tay chuyện của tộc ta?”
Kiếm thần tộc!
Nghe được cái tên này, rất nhiều tu sĩ đều vẻ mặt nghi hoặc.
Đối với bọn họ mà nói, ba chữ Kiếm thần tộc quá mức xa lạ.
Nhưng chỉ có một chút tồn tại từng thực sự nghe nói Kiếm thần tộc, hôm nay đều biến sắc hẳn, khi lại nhìn về phía Thất Tinh tôn giả, ánh mắt cũng trở nên khác biệt.
“Kiếm thần tộc?”
Trong lòng Thẩm Trường Thanh cũng có nghi hoặc.
Vạn Đạo Bi như đã nhận ra suy nghĩ trong lòng hắn, lập tức giải thích: “Chư thiên thần tộc không chỉ là thần tộc trước mắt xuất thế mà thôi, còn có một số thần tộc lánh đời tồn tại.
Trong đó Kiếm thần tộc chính là thần tộc đứng đầu trong thần tộc lánh đời, nội tình của nó có thể xưng là đáng sợ, lúc trước cho dù là Minh Hà Bá Quân, đối với Kiếm thần tộc cũng kiêng kị vô cùng.”
“Mặt khác trong Kiếm thần tộc có được chín vị tôn giả, mỗi một vị tôn giả đều là cường giả cấp bậc Thần Chủ, xem lời hắn vừa rồi, vị này hẳn chính là Thất Tinh tôn giả trong chín vị tôn giả!”
Kiếm thần tộc!
Chín vị tôn giả!
Thẩm Trường Thanh đối với Kiếm thần tộc đã có một chút hiểu biết.
Có được chín vị tôn giả, nói rõ Kiếm thần tộc ít nhất có được chín vị cường giả cấp bậc Thần Chủ tọa trấn, thực lực như vậy quả thực có thể xưng là đỉnh cao chư thiên.
Chỉ có Chu Phượng thần tộc thần tộc đứng đầu bực này, mới có thể so sánh với nó.
Mặt khác, Thất Tinh tôn giả một kiếm có thể chém giết Tam Vị Chân Hỏa, thực lực của hắn cũng là không kém.
Chỉ là khiến Thẩm Trường Thanh tò mò là, Kiếm thần tộc vì sao sẽ ở lúc này ra tay, mình lại từ khi nào từng có tiếp xúc với Kiếm thần tộc.
Mặc cho hắn lục lọi khắp toàn bộ ký ức của mình, cũng chưa tìm được một chút ký ức nào có liên quan với Kiếm thần tộc.
Trong hư không.
Thất Tinh tôn giả thản nhiên cười: “Tông chủ Thiên tông Phù Dương lĩnh ngộ tinh hà kiếm đạo, việc này Phượng Hoàng có rõ hay không?”
“Bổn hoàng đương nhiên rõ, nhưng việc này lại có quan hệ gì với Kiếm thần tộc?”
Sắc mặt Phượng Hoàng vẫn như cũ không quá dễ coi.
Kiếm thần tộc nhúng tay vào, khiến hắn theo bản năng phát hiện không ổn.
Nếu là thần tộc khác nhúng tay, Phượng Hoàng sẽ không để ý cái gì, nhưng Kiếm thần tộc nhúng tay, vậy lại khác.
Thất Tinh tôn giả cười nói: “Lúc trước kẻ nắm giữ tinh hà kiếm đạo đời thứ nhất, với Kiếm thần tộc ta có sâu xa rất lớn, cho nên từ đó về sau phàm là kẻ nắm giữ tinh hà kiếm đạo, đều là bằng hữu của Kiếm thần tộc.
Dựa theo quy củ trong tộc, Kiếm thần tộc sẽ hộ đạo cho kẻ nắm giữ tinh hà kiếm đạo, thẳng đến khi hắn chứng đạo Thần Quân mới thôi.”
“Cho nên...”
“Hôm nay ta hy vọng Phượng Hoàng có thể nể mặt ta một lần, tạm thời đừng làm khó Thiên tông, đợi tới sau khi Phù Dương chứng đạo Thần Quân, Chu Phượng thần tộc muốn thanh toán ân oán với hắn, Kiếm thần tộc tuyệt không nhúng tay chút nào!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phượng Hoàng tối đen như mực.
Lời của Thất Tinh tôn giả rơi vào trong tai hắn, như mang hắn coi là kẻ ngốc để lừa dối.
Thực sự chờ tới khi Thẩm Trường Thanh chứng đạo Thần Quân mà nói, Chu Phượng thần tộc còn lấy cái gì đi thanh toán với đối phương, hơn nữa cho dù có thể thanh toán ân oán, Chu Phượng thần tộc lại phải trả giá lớn hơn hôm nay rất nhiều lần mới được.
Có thể dẫn trước mang đối phương bóp chết lại không đi làm, tùy ý sau khi đối phương chứng đạo Thần Quân lại đi thanh toán, cho dù là nội tình Chu Phượng thần tộc thâm hậu như thế nào nữa, cũng không có khả năng đi tiêu hao như vậy.
Có nháy mắt như vậy, Phượng Hoàng cũng muốn trực tiếp ra tay, nhưng nghĩ đến lai lịch Kiếm thần tộc, hắn cố đè nén cơn tức trong lòng, thanh âm lạnh như băng làm người ta sợ hãi.