Chuyện tinh hà kiếm đạo, có thể ngược dòng đến mấy thượng cổ kỷ nguyên trước kia, thậm chí là ngược dòng đến thời kỳ thượng cổ Nhân tộc hoàng đình.
Niên đại cỡ đó, cách hôm nay quá mức xa xôi.
Cho dù là bản thân Thất Tinh tôn giả, cũng chưa thể hiểu biết quá nhiều.
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh gật đầu khẽ không thể phát hiện.
Thất Tinh tôn giả nói tiếp: “Dù sao Kiếm thần cung truyền đến mệnh lệnh, ta làm theo lệnh là được,
Tương lai một đoạn thời gian, ta có thể đều phải ở lại Thiên tông nơi này.
Dù sao mệnh lệnh trong tộc, chính là muốn ta hộ đạo cho Phù hoàng, nếu ngươi xảy ra vấn đề gì, ta nhắm chừng cũng có phiền toái không nhỏ.”
Nói tới đây, Thất Tinh tôn giả một lần nữa khôi phục bất cần đời ban đầu, trên mặt treo nụ cười thản nhiên.
Thẩm Trường Thanh cười nói: “Tôn giả có thể ở lại Thiên tông, đây là vinh hạnh của Thiên tông, Thiên tông địa giới trăm vạn dặm, tôn giả nhìn trúng một chỗ nào cứ mở miệng.”
“Ta thấy Thần thành không tệ, nơi đó cũng náo nhiệt một chút, ta vẫn là thích nơi náo nhiệt một chút.”
Thất Tinh tôn giả mỉm cười nói.
Ở lại Kiếm thần tộc nhiều năm, nơi đó cô quạnh hắn đã sớm chịu đủ, hôm nay thật không dễ gì ra ngoài một chuyến, Thất Tinh tôn giả không hy vọng mình lại ở lại nơi chim không thèm ỉa nào đó bế quan.
Thần thành náo nhiệt, vừa lúc phù hợp suy nghĩ trong lòng hắn.
Thẩm Trường Thanh gật đầu: “Được, tôn giả đã thích Thần thành, vậy ta bảo trưởng lão Thiên tông sắp xếp một phen cho tôn giả.”
“Vậy đa tạ Phù hoàng!”
Thất Tinh tôn giả gật đầu.
Sau đó, Thẩm Trường Thanh liền gọi Phổ Tông, bảo đối phương dẫn theo Thất Tinh tôn giả rời đi.
Đợi tới sau khi Thất Tinh tôn giả rời đi, trong chủ tông đại điện, cũng chỉ còn lại một mình Thẩm Trường Thanh ngồi ở nơi đó.
Hào quang hiện lên.
Vạn Đạo lão nhân không biết xuất hiện khi nào, mặt khác lại có hào quang màu xanh chợt xuất hiện, Thanh Y cũng hiện ra ở nơi này.
“Ra mắt tôn thượng!”
“Hai vị không cần đa lễ.”
Thẩm Trường Thanh xua tay, nhìn Vạn Đạo lão nhân cùng với Thanh Y trước mặt, trên mặt có nụ cười thản nhiên.
“Một trận chiến lần này, đa tạ hai vị tiền bối ra tay giúp đỡ, bằng không muốn giải quyết Thần Chủ hai thần tộc, thật đúng là không dễ dàng như vậy.”
Một trận chiến này, tuy may có Kiếm thần tộc ra tay, nhưng Thanh Y cùng Vạn Đạo Bi cũng không thể không có công.
Nếu không có hai người giúp, Thẩm Trường Thanh muốn lấy thân Thần Vương địch lại mấy vị Thần Chủ, đó là chuyện không có khả năng, càng đừng nói lại chém ngược hai vị Thần Chủ.
Nói đến cùng, vẫn là bởi lực lượng thập nhị phẩm đạo binh quá mạnh, mới có thể khiến hắn làm được một bước này.
Trận chiến này kết thúc, uy danh Thiên tông lan xa.
Thẩm Trường Thanh tin tưởng, thần tộc khác nếu còn muốn đối phó Thiên tông, thì phải cân nhắc kỹ một phen, Thần Chủ có thể phái có nhiều như hai thần tộc hay không, lại có thể thừa nhận tổn thất Thần Chủ ngã xuống hay không.
Nếu nói một trận chiến trước đó, ba vị Thần Chủ cổ xưa của Cổ Hoang thần tộc ngã xuống, chỉ có thể chấn nhiếp các thần tộc xuống dốc kia, như vậy một trận chiến này, ngoại trừ thần tộc đứng đầu, thần tộc khác đều phải cân đong đo đếm bản thân một phen.
Mặt khác, lại có tên tuổi Kiếm thần tộc, như vậy cho dù là thần tộc đứng đầu muốn lại nhằm vào Thiên tông, cũng phải xem xem có thể thừa nhận cái giá này hay không.
Vạn Đạo Bi vẻ mặt cảm khái: “Tôn thượng quá khiêm nhượng rồi, có thể lấy thân Thần Vương chém ngược thiên kiêu Thần Chủ, cho dù ở trong ký ức của lão phu, cũng chưa từng thật sự kiến thức.
Năm đó Minh Hà Bá Quân coi như kinh tài tuyệt diễm, có thể bằng vào lực lượng bản thân phá tan chư thiên thần tộc áp bách, mạnh mẽ chứng đạo Thần Quân.
Nhưng cho dù như vậy, ở lúc Thần Vương cảnh, Minh Hà Bá Quân cũng không làm được như tôn thượng.
Lão phu rất chờ mong, đợi tới một ngày kia tôn thượng thật sự chứng đạo Thần Quân, rốt cuộc sẽ có thanh thế như thế nào!”
Ở trên người Thẩm Trường Thanh, Vạn Đạo Bi thấy được hy vọng đối phương vượt qua Minh Hà Bá Quân.
Chưa từng chứng đạo Thần Chủ, lại hơn hẳn Thần Chủ.
Yêu nghiệt như vậy chỉ cần đột phá thành công, nhất định là chí cường giả cảnh giới trước mắt.
Thẩm Trường Thanh hôm nay chưa chứng đạo Thần Chủ, thực lực đã đáng sợ như thế, cho đối phương thật sự chứng đạo Thần Chủ, như vậy Thần Chủ tầng bốn trở xuống, nhắm chừng cũng khó có tu sĩ nào là đối thủ của hắn.
Ngày khác nếu có thể đặt chân Thần Chủ tuyệt đỉnh, như vậy cho dù thần cung có Thần Quân đích thân tới, cũng tương tự không phải đối thủ của hắn.
Đây là sự đáng sợ của thiên kiêu trấn áp một thời đại.
Thiên tư vô song.
Chiến lực ngập trời.
Vượt cấp khiêu chiến đối với thiên kiêu bực này mà nói, chính là đơn giản giống như ăn cơm uống nước.
Thanh Y chưa phản bác lời của Vạn Đạo Bi, mà là tràn đầy đồng cảm gật đầu: “Vạn Đạo Bi nói không sai, thiên tư của tôn thượng, là một vị mạnh nhất trong tất cả mọi người lão phu từng thấy.
Cho dù là Thanh Liên Đế Quân năm đó, ở lúc chưa bước vào Vạn Pháp cảnh, cũng chưa thể trấn áp chém giết Thần Chủ vạn tộc, càng đừng nói là chém giết tu sĩ Thần Chủ tầng hai tầng ba.
Nhân tộc xuống dốc nhiều năm, nay có tôn thượng xuất hiện, hẳn là cơ hội Nhân tộc quật khởi!”
Khi nhìn Thẩm Trường Thanh, trong mắt Thanh Y tràn ngập biểu cảm thưởng thức.
Thiên kiêu cỡ này, tương lai chính là hy vọng chấn hưng Nhân tộc.