Minh Hà giới.
Trong giới vực thành trì sừng sững, đã có bộ phận người từ trong núi sâu rừng già, trực tiếp dọn đến trong thành ở lại.
Chỉ là Nhân tộc so sánh với thành trì Minh Hà giới, tỏ ra rất nhỏ bé.
Dù là có một số người dọn vào trong thành, cũng vẫn như cũ không thể tỏa sáng quá nhiều sinh cơ.
Ngoài giới vực.
Có tiếng nổ truyền đến.
Thần niệm Thẩm Trường Thanh quét ngang, rất nhanh đã thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.
Chỉ thấy trong núi rừng, Đông Phương Chiếu đang chiến đấu cùng một con hung thú, hai bên chiến đấu đè sập dãy núi, lượng lớn cây cối đổ ngã xuống, chung quanh càng có một số người dừng chân vây xem.
“Thực lực của Bạch Đế so với lần trước càng mạnh hơn, con hung thú này xem khí tức của nó, đã vào Thần cảnh tầng bảy trở lên, nhưng lại vẫn như cũ không phải đối thủ của Bạch Đế.
Xem bộ dáng của nó, chỉ sợ không cần bao lâu phải bị chém giết!”
Chu Nguyên Chính vẻ mặt cảm khái, hắn bây giờ đã là đột phá xiềng xích Thánh giai Trấn Thủ sứ, thành công chen thân hàng ngũ Thần giai.
Giống với Đông Phương Chiếu, Chu Nguyên Chính tu luyện cũng là trường sinh đạo.
Nhưng mà, làm kẻ mở ra trường sinh đạo, Đông Phương Chiếu đi ở trước toàn bộ Trấn Thủ sứ.
Có thể nói, bất luận là Chu Nguyên Chính hay Trấn Thủ sứ khác, con đường hôm nay đi, đều là do một mình Đông Phương Chiếu mở ra.
Quý Thiên Lộc bên cạnh nghe vậy, tràn đầy đồng cảm gật đầu: “Xem bộ dáng của Bạch Đế, nhắm chừng cho dù là chưa bước vào Thần giai tầng bảy, nhắm chừng cũng không kém là bao!”
Thần giai tầng bảy.
Đó là tương đương Thần cảnh tầng bảy.
Giống với chư thiên thần đạo, trường sinh đạo ở trong Thần giai, mỗi ba tiểu cảnh giới chính là một bước dài, có thể vào Thần giai tầng bảy, thực lực tuyệt đối không Thần giai tầng sáu có thể so sánh.
Người khác chưa nói chuyện, chỉ là yên lặng nhìn Đông Phương Chiếu chiến đấu với hung thú.
Đám người Cổ Sơn Dương Nghệ, hôm nay cũng đều sắc mặt ngưng trọng.
Đều là một vị trong tứ phương đế quân, Đông Phương Chiếu không thể nghi ngờ là cường giả đi ở trước toàn bộ đế quân, tạo thành áp lực không nhỏ cho bọn họ.
Đặc biệt Cổ Sơn, làm cường giả cổ xưa của Nhân tộc vạn năm trước, trước mắt lại bị một hậu bối vượt qua, khiến hắn cũng cảm giác được có chút mất tự nhiên.
Nhưng không có cách nào cả.
Tu hành không chỉ chú ý thời gian, càng phải chú ý thiên phú.
Thiên phú của Đông Phương Chiếu, ở trong mắt Cổ Sơn, ngoại trừ vị Nhân tộc Trấn Thủ sứ kia, hẳn có tư cách chen thân ba hạng đầu.
Cho dù là đặt ở thời kỳ thượng cổ vạn năm trước, đối phương cũng không thể xem nhẹ.
Rất đơn giản.
Cường giả có thể một mình mở một đạo, nào phải người đơn giản.
Không có thiên phú tài tình tương ứng, tuyệt đối không có khả năng một mình mở một đạo.
Không nói xa xôi.
Chỉ nói hơn ba trăm năm Nhân tộc bị yêu tà tàn sát bừa bãi, trước sau xuất hiện bao nhiêu Trấn Thủ sứ, cũng chưa có bất cứ một Trấn Thủ sứ nào có thể đánh vỡ hàng rào bản thân, mở con đường phía trước.
Chỉ bằng một điểm này, Đông Phương Chiếu đã hơn rất nhiều tiền nhân.
Ầm!
Ầm! !
Đông Phương Chiếu chân đạp đại địa, hung thú trước mặt tuy lớn như núi, nhưng ở trước mặt hắn cũng vẫn như cũ không tạo ra được bất cứ uy hiếp gì, khi mỗi một quyền rơi ở trên người hung thú, đều có thể khiến đối phương phát ra gầm rú phẫn nộ thống khổ.
Một quyền!
Lại một quyền!
Làn da cứng rắn của hung thú nứt toác, máu thịt bay tứ tung.
Đợi tới lúc một quyền cuối cùng của Đông Phương Chiếu hạ xuống, đầu hung thú ầm ầm nổ tung ra.
Nhưng cho dù không còn đầu, con hung thú kia cũng vẫn như cũ chưa tắt thở bỏ mình, mà là như phát cuồng tàn phá khắp nơi, muốn mang tất cả chung quanh đều hủy diệt.
Thấy vậy, Đông Phương Chiếu chưa triền đấu đến cùng với nó, nhẹ nhàng bứt ra rời đi, tùy ý con hung thú đó càn quét ở trong núi rừng.
Hồi lâu sau.
Động tĩnh của hung thú dần dần nhỏ đi, lại đến về sau nữa, liền ầm ầm ngã xuống đất, không còn chút động tĩnh nào.
“Thực lực Bạch Đế so với ngày xưa càng mạnh hơn rồi, xem ra không cần bao lâu có thể lại đột phá.”
Cổ Sơn tán thưởng một câu.
Con hung thú đó thực lực không kém, đổi là chính hắn, cũng chưa thể ở trong thời gian ngắn như vậy, đã giải quyết được đối phương.
Càng đừng nói, Đông Phương Chiếu chém giết con hung thú kia, mặt không đỏ thở không gấp, không cố sức một chút nào.
Nghe vậy, Đông Phương Chiếu mỉm cười: “Xích Đế quá khen rồi, hung thú cấp bậc này chỉ là tồn tại đội sổ trong Minh Hà giới mà thôi, đợi chúng ta có thể giải quyết hung thú cường đại cỡ đó lại ăn mừng không muộn.”
“Muốn làm được một bước đó, nào có dễ như nói!”
Nghe được lời này, vẻ mặt Cổ Sơn có chút vi diệu, không khỏi nghĩ tới một số việc xảy ra trước kia. Từng có người rời khỏi giới vực, về sau trêu chọc đến hung thú cường đại, không thể không chật vật chạy về.
Ngay tại một ngày đó, mọi người trong giới vực đều kiến thức được hung thú Minh Hà giới đáng sợ.
Nếu không phải có cột mốc giới vực bảo vệ, mọi người đều đã trở thành đồ ăn của con hung thú kia.
Nghĩ đến con hung thú đáng sợ đó, Cổ Sơn không khỏi rùng mình.
“Hung thú cỡ đó nhắm chừng không phải Thần Vương bình thường có thể so sánh, lấy thực lực Nhân tộc hôm nay đến xem, chỉ có Thẩm trấn thủ mới có khả năng trấn áp hung thú cỡ đó.”
Ở lúc hai người nói chuyện, có một luồng khí tức bạo ngược lấy tốc độ cực nhanh lao tới.