“Tin tức mới nhất truyền đến, Tử Vân thị tộc hôm nay đang dẫn dắt đại quân tiến đến, ít ngày nữa sẽ dẫn quân tới Tiên Vũ thị tộc, chư khanh đối với điều này có cái nhìn thế nào?”
Tiên hoàng vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Nhưng trong lời nói của nàng ẩn chứa sự băng lạnh, lại làm quần thần biết lửa giận trong lòng đối phương.
Cái này cũng bình thường.
Nếu nói Tiên Vũ tông bị diệt, một phương thế lực nào chịu tổn thất lớn nhất, như vậy ngoài Tiên Vũ hoàng triều ra còn ai khác.
Một trận chiến này, Tiên Vũ hoàng triều ngã xuống không chỉ một vị Thần Vương, tu sĩ Thần cảnh khác vô số kể.
Có thể nói, Tiên Vũ hoàng triều ở trong một trận chiến này, thực lực ít nhất tổn hại ba thành không chỉ.
Cái này còn chưa tính tài nguyên Tiên Vũ tông vốn có.
Dù sao Tử Vân thị tộc thế tới rào rạt, hơn nữa đột ngột đến cực điểm, hoàn toàn chưa cho Tiên Vũ thị tộc cơ hội phản ứng, đợi tới lúc phản ứng lại, đã là binh đến dưới thành.
Lúc này Tiên Vũ thị tộc còn muốn mang tài nguyên tông môn dời đi, đã không kịp.
“Bệ hạ, Tử Vân thị tộc thế tới rào rạt, hôm nay càng có Thiên tông che chở, Bích Huyền thần tộc nhắm chừng sẽ không nhúng tay nữa, như vậy, tộc ta muốn đối phó Tử Vân thị tộc, còn phải cầu viện mới được!”
Có Thần Vương mở miệng nói.
Bích Huyền thần tộc là không hy vọng được, Bích hoàng tự mình ra tay, đều bị Thất Tinh tôn giả của Kiếm thần tộc bức lui.
Dưới tình huống như thế, chỉ cần Thiên tông không ra tay, Bích Huyền thần tộc xác suất đại khái sẽ không nhúng tay.
Nhưng mà, Thiên tông cũng không cần thiết ra tay.
Thực lực Tử Vân thị tộc, vững vàng đè ở trên đầu Tiên Vũ thị tộc.
“Cầu viện?”
Tiên hoàng khẽ lắc đầu, khuôn mặt tuyệt đẹp bị sương lạnh bao trùm.
“Tộc ta lại có thể hướng thế lực nào cầu viện, Thiên tông Phù Dương vừa ra, các thế lực bọn Hàn Kình, Xích Đồng nghe tin đã sợ mất mật, không dám là địch với Thiên tông nữa.”
Nói tới đây, trong mắt Tiên hoàng tràn ngập thần quang: “Đại tranh thế gian có thế lực hưng thịnh, cũng có thế lực xuống dốc, cái này giống như kiếp nạn của tu sĩ, kẻ có thể vượt qua hẳn có thể một bước lên mây, kẻ không vượt qua được nhẹ thì trọng thương, nặng thì ngã xuống.
Hôm nay, Tử Vân thị tộc là kiếp nạn của tộc ta, kiếp nạn này tộc ta đã không thể mượn tay người khác thế lực khác, chỉ có thể dựa vào bản thân độ kiếp.”
Sau đó, Tiên hoàng nhìn về phía quần thần bên dưới, thanh âm bình thản lạnh nhạt: “Kiếp này không phải kiếp của hoàng triều, mà là kiếp của toàn bộ thị tộc, truyền lệnh xuống, toàn bộ thế lực đều làm tốt chuẩn bị ứng chiến.
Trận chiến này nếu có thể thắng, tộc ta hẳn có hy vọng tiến thêm một bước, trận chiến này nếu thua, tất cả đều mất hết.”
“Chúng thần lĩnh chỉ!”
Toàn bộ thần tử đều vẻ mặt nghiêm túc.
Tiên hoàng nói nghiêm trọng, nhưng lại là nguy cơ thật sự hôm nay Tiên Vũ thị tộc đối mặt.
Tử Vân thị tộc thế tới rào rạt, Tiên Vũ thị tộc đã lâm vào tử cục, không có bất cứ khả năng nào may mắn.
Hoặc là ngăn trở thế công của Tử Vân thị tộc độ kiếp thành công, hoặc là ở trước mặt Tử Vân thị tộc hóa thành tro bụi.
Buổi chầu giải tán.
Tiên hoàng tới trong bí cảnh Tiên Vũ thị tộc, đây là chỗ ao huyết mạch của Tiên Vũ thị tộc, cũng là nơi các đời Thần Vương cổ xưa của Tiên Vũ thị tộc tọa hóa.
Ở nơi này, còn có một số Thần Vương cổ xưa tồn tại trên đời.
Các Thần Vương này đều là bước nửa chân vào quan tài, cách tọa hóa không lâu nữa, ngày thường đều ở lại trong bí cảnh, hoặc là chỉ điểm một ít hậu bối có thiên phú tu hành, hoặc chính là bế tử quan, tìm cơ hội đột phá.
Đợi tới một khắc đó thật phải tọa hóa, lại mang lực lượng của mình dung nhập đến trong ao huyết mạch, kéo dài căn cơ cho Tiên Vũ thị tộc.
Có thể nói, bí cảnh chính là trọng địa.
Cho dù là Tiên hoàng ngày xưa, cũng sẽ không dễ dàng tiếp xúc với nơi đây.
Nhưng bây giờ khác, Tử Vân thị tộc thế tới rào rạt, chỉ bằng lực lượng ở mặt ngoài của Tiên Vũ thị tộc, căn bản là không có phần thắng đáng nói.
Chỉ có Thần Vương cổ xưa trong bí cảnh ra tay, mới có khả năng hóa giải nguy cơ.
Lúc này, trong bí cảnh, trời đất tối tăm.
Có địa phương giống như thung lũng hoang nằm trong đó, bốn phía là núi, trên vách núi có rất nhiều huyệt động tồn tại, tuyệt đại bộ phận huyệt động đều là không có bất cứ khí tức gì bảo tồn, trong chút ít huyệt động có khí tức tĩnh mịch tràn ngập.
Trung tâm hẻm núi hoang, có một cái ao máu tồn tại.
Nơi đó, chính là ao huyết mạch của Tiên Vũ thị tộc.
“Hậu bối Tiên Vũ thị tộc, cầu kiến các vị Thần Vương!”
Tiên hoàng nhìn huyệt động trên vách núi, chắp tay vái, thanh âm bình thản quanh quẩn ở trong hẻm núi hoang.
Thật lâu sau, có thanh âm già nua truyền ra: “Tiên hoàng không ở trong hoàng triều xử lý công việc, hôm nay vì sao có thời gian vào bí cảnh, lại có chuyện gì cần dùng đến chúng ta?”
Vừa dứt lời, có gió khẽ thổi qua.
Một ông lão gầy đồ đen xuất hiện ở trước mặt Tiên hoàng.
“Ra mắt Hắc Huyền Thần Vương!”
Tiên hoàng vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Thần Vương cổ xưa xuất hiện trước mắt, không có chút ý tứ nào giấu diếm.
“Mấy ngày trước tộc ta có mấy vị Thần Vương ngã xuống, khí vận trong tộc dao động, tin tưởng Thần Vương cũng cảm nhận được.”