Nhìn cây non trong nước ao, Thẩm Trường Thanh cảm thán một câu.
Xác Thần Quân, hắn khẳng định là không có.
Đừng nói xác Thần Quân, cho dù là xác Thần Chủ đứng đầu, Thẩm Trường Thanh cũng khó đạt được.
Dù sao cường giả cỡ đó, không phải hắn bây giờ có thể đối phó.
Chẳng qua, không có xác Thần Quân cùng Thần Chủ đứng đầu, nhưng xác Thần Chủ bình thường, Thẩm Trường Thanh cũng có được không ít.
Từ một trận chiến Hoàn Sơn thần tộc diệt tộc, chém giết thần thể của Lôi hoàng bắt đầu, lại đến một lần này chém giết thần thể Vu Huyền Thần Chủ, trong tay Thẩm Trường Thanh đã tích góp không ít xác Thần Chủ.
Chỉ là xác những Thần Chủ này, đều bị Thẩm Trường Thanh tạm thời gửi ở nơi nào đó của Minh Hà giới, không dễ dàng vận dụng.
Bây giờ nhìn thấy tình huống của Tạo Hóa Thần Liên, hắn đã có một ít ý tưởng.
Chỉ thấy Thẩm Trường Thanh ý niệm khẽ động, chỉ thấy trong hư không có một cái xác rồng không đầu từ nơi đó hiện ra.
Đây là xác của Lôi hoàng.
Chỉ thấy xác rồng mênh mông như dãy núi trăm vạn trượng, nhưng trong bí cảnh nhìn như không lớn, lại như có thể mở rộng vô hạn, mặc cho xác rồng to lớn như thế nào, cũng sẽ không tỏ ra chật chội.
Sau đó thần niệm Thẩm Trường Thanh lại khẽ động, chỉ thấy nước ao phân hóa ra, lộ ra bóng tối vô tận bên trong.
Ngay sau đó, Thẩm Trường Thanh khống chế xác rồng, rơi xuống ao.
Ao không lớn, xác rồng cho dù là một ngón tay cũng có thể chèn vỡ cái ao, nhưng lúc xác rồng rơi xuống, trong ao lại giống như có một luồng lực lượng đáng sợ bộc phát.
Xác rồng trăm vạn trượng nháy mắt đã bị lôi kéo vào, căn bản chưa tổn thương đến cái ao một chút nào.
Cái ao một lần nữa khép lại.
Cây non Tạo Hóa Thần Liên khẽ lay động, so với vừa rồi đã sinh động hơn rất nhiều.
“Quả nhiên hữu dụng!”
Trên mặt Thẩm Trường Thanh có nụ cười thản nhiên.
Hắn nắm giữ Minh Hà giới, tự nhiên cũng nắm giữ không gian bí cảnh.
Cho nên Thẩm Trường Thanh biết cái ao trước mắt nhìn như bình thường, thật ra chính là một trận pháp cực kỳ đáng sợ. Cái ao nhìn như không lớn, thậm chí có thể chứa một phương thiên địa.
Cho nên mặc cho xác rồng to lớn như thế nào, cũng không có khả năng uy hiếp được trận pháp trong ao.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Nếu là ao bình thường, có thể nào chứa được xác của Thần Quân, càng đừng nói là dùng xác Thần Quân để bồi dưỡng Tạo Hóa Thần Liên.
Chỉ là, Thẩm Trường Thanh nhìn Tạo Hóa Thần Liên trước mắt, lại lắc lắc đầu: “Muốn bồi dưỡng Tạo Hóa Thần Liên, chỉ bằng xác Lôi hoàng còn chưa đủ, còn cần càng nhiều xác Thần Chủ hơn mới được.”
Vừa nghĩ tới đây, thần niệm Thẩm Trường Thanh lại khẽ động, mang xác Thần Chủ ở nơi khác trong Minh Hà giới, toàn bộ đều chôn vào đáy ao.
Đợi tới cuối cùng, sau khi thân thể Vu Huyền Thần Chủ bị chôn vào bên trong, chỉ thấy mầm non cây sen xanh lay động, ở trong ánh mắt của Thẩm Trường Thanh, có một cái chồi non sinh trưởng ra.
Tạo Hóa Thần Liên vốn chỉ có một chồi non, hôm nay lại là có hai chồi non.
“Bồi dưỡng thần vật gánh nặng mà đường xa, dựa theo tốc độ này tiếp tục, cho dù là xác trăm vị Thần Chủ, cũng không nhất định có thể bồi dưỡng Tạo Hóa Thần Liên đến trưởng thành. Nhưng việc này không vội được, chỉ có thể đi một bước xem một bước!” Thẩm Trường Thanh có chút bất đắc dĩ.
Trước trước sau sau hắn cũng đã ném vào năm sáu cái xác Thần Chủ, chỉ miễn cưỡng khiến Tạo Hóa Thần Liên có thêm một chồi non.
Lấy tiến độ này duy trì tiếp, Tạo Hóa Thần Liên thật sự muốn bồi dưỡng trưởng thành, năng lượng cần chỉ có thể dùng con số thiên văn để hình dung.
Thẩm Trường Thanh cũng không vội.
Hắn đã từng dùng hạt sen thần, cho dù lại có hạt sen thần bồi dưỡng ra, nhắm chừng tác dụng đối với bản thân cũng sẽ không quá lớn.
Cho nên, mục đích bồi dưỡng hạt sen thần, chỉ là vì để Nhân tộc có thêm vài vị thiên kiêu.
Khiến Nhân tộc có thêm vài vị thiên kiêu là chuyện tốt, lại không phải chuyện tất nhiên cần làm, cho nên Thẩm Trường Thanh cũng không có khả năng quá mức sốt ruột, từng bước một từ từ sẽ đến cũng được.
 ̄ ̄
Chu Phượng thần tộc.
Trong hoàng đình.
Phượng hoàng nhìn vị trước mặt, ánh mắt nghiêm khắc giống như có thể hủy diệt tất cả, trong thanh âm lạnh nhạt lại ẩn chứa sự lạnh lùng nhỏ bé không thể tra xét được.
“Thánh Chủ chưa động thủ sao?”
“Kiếm thần tộc Thất Tinh Tôn Giả như hổ rình mồi, ta không tìm thấy cơ hội ra tay.”
Cửu Phượng Thánh Chủ sắc mặt bình tĩnh, giọng nói chuyện nghe không ra cảm xúc dao động.
Phượng hoàng nói: “Lấy thực lực của Thánh Chủ, trừ phi Thất Tinh Tôn Giả ngày đêm một tấc cũng không rời, nếu không không thể không có cơ hội động thủ chứ?”
“Bệ hạ chẳng lẽ là đang hoài nghi ta?”
“Công lao của Thánh Chủ đối với thần tộc rất cao, bổn hoàng đương nhiên sẽ không hoài nghi, chỉ là Phù Dương không trừ, trước sau đều là họa lớn trong lòng tộc ta.”
Phượng hoàng lắc lắc đầu.
Mí mắt Cửu Phượng Thánh Chủ buông xuống, thản nhiên nói: “Phù hoàng quả thực phải trừ, đợi ta tìm được cơ hội, tất nhiên sẽ trừ bỏ họa lớn cỡ này cho thần tộc, bằng không bệ hạ lo lắng.”
“Thánh Chủ có thể có tấm lòng này, trong lòng bổn hoàng rất an ủi. Lần này Thánh Chủ tới Thiên tông cũng rất vất vả, liền trở về nghỉ ngơi trước đi.”
“Bệ hạ, ta cáo lui trước!”
Cửu Phượng Thánh Chủ hơi chắp tay, sau đó liền xoay người rời đi.