Hoàng giả thần tộc, bản thân chính là tồn tại sừng sững ở tuyệt đỉnh chư thiên.
Cường giả cỡ này đối với chư thiên sinh linh mà nói, quả thực giống như thần linh trên chín tầng trời, nắm giữ vận mệnh chúng sinh.
Thần Dương Thánh Chủ nói: “Bệ hạ đột nhiên triệu tập chúng ta tiến đến, không biết là có chuyện gì?”
“Thiên ma lẻn vào chư thiên, thần cung bảo chúng ta truy tìm hành tung của thiên ma. Không lâu trước đó, có thần tộc phát hiện hành tung của thiên ma, chiến một trận với hắn, đẩy đối phương vào trong một thiên địa hoang phế.
Giờ phút này, thần tộc kia đã khóa mục tiêu hành tung của thiên ma, hướng các tộc chúng ta cầu viện.”
Phượng hoàng giọng lạnh nhạt, nói ra mục đích lần này triệu tập các Thần Chủ.
Thiên ma!
Lúc nghe được hai chữ này, toàn bộ Thần Chủ đều biến sắc.
Thần Dương Thánh Chủ nhíu chặt lông mày, trên mặt hiện ra nghi hoặc: “Từ sau mấy năm trước có tin tức thiên ma vào chư thiên truyền lưu ra, liền không thấy hành tung của thiên ma nữa, vì sao ở lúc này thiên ma sẽ hiện thân?”
“Chư thiên mênh mông, thiên ma hành tung quỷ dị, thật muốn trốn mấy năm cũng là bình thường. Hôm nay thiên ma bị vây ở trong một phương thiên địa, việc này tộc ta không thể ngồi yên không lý đến.”
Phượng hoàng lắc lắc đầu, nhìn Thần Chủ ở đây, tiếp tục nói.
“Thiên ma này thực lực không tầm thường, có thể không mượn dùng lực lượng của Thái Hư Lệnh, đã mạnh mẽ xé rách của hàng rào thần cung cùng chư thiên. Phải biết rằng, cho dù là Thần Quân bình thường cũng khó làm tới một bước này.
Nhưng thiên ma xét cho cùng là đến từ bên ngoài, bị chư thiên quy tắc áp chế, hắn lại cưỡng ép xé rách hàng rào chư thiên, nhất định chịu cắn trả.
Như vậy, nghĩ hẳn thực lực của thiên ma này sẽ không giữ lại bao nhiêu, việc này đã truyền tới trong tai thần cung, Chu Phượng thần cung bảo chúng ta cần mau chóng chém giết thiên ma, tránh lại xuất hiện mầm tai vạ.”
Lời này vừa nói ra, tâm thần rất nhiều Thần Chủ đều hơi trầm xuống.
Tuy Phượng hoàng nói thực lực thiên ma không giữ lại bao nhiêu, nhưng xét đến cùng là tồn tại có thể xé rách hàng rào hư không, cường giả như vậy cho dù có yếu nữa, nhắm chừng cũng sẽ không yếu đến đâu.
Phượng hoàng nói: “Năm đó lúc thiên ma cứng rắn xông vào chư thiên, mấy thần cung chúng ta đều có thiên kiêu đi vào truy tìm hành tung thiên ma, có thể thấy được khi đó thực lực của thiên ma đã là tổn hại nghiêm trọng.
Trước mắt cho dù trải qua nhiều năm tu dưỡng, thực lực của thiên ma khôi phục cũng có hạn.”
“Lần này chỉ có tộc ta ra tay sao?”
Có Thần Chủ hỏi.
Phượng hoàng nói: “Không chỉ tộc ta ra tay, các tộc khác đều sẽ ra tay, vây giết thiên ma không phải trách nhiệm của một tộc, mà là trách nhiệm của chư thiên vạn tộc.
“Như vậy trước mắt vây khốn thiên ma lại là một tộc nào?”
“Vân Long thần tộc.”
Trong miệng Phượng hoàng thốt ra bốn chữ.
Thần Chủ khác nghe vậy, đều là vẻ mặt hiểu ra.
Nếu là Vân Long thần tộc ra tay, như vậy không liền hợp với lẽ thường rồi.
Thiên ma thực lực yếu nữa, nhắm chừng cũng không phải thần tộc bình thường có thể đối phó. Vân Long thần tộc tuy không phải thần tộc đứng đầu, nhưng thực lực tổng hợp cũng không kém thần tộc đứng đầu bao nhiêu.
Vân Long thần tộc nếu toàn lực ra tay, vây khốn thiên ma ở trong thiên địa nào đó, vậy không có vấn đề gì.
Sau đó, Phượng hoàng nhìn về phía Thánh Chủ của bốn đại thánh địa, trầm giọng nói: “Trận chiến này bổn hoàng sẽ đích thân ra tay, mặt khác Hắc Phượng Thần Chủ cùng Thượng Hư Thánh Chủ lưu lại trấn thủ thần tộc.
Cửu Phượng Thánh Chủ cùng Thần Dương Thánh Chủ theo bổn hoàng, tới vây giết thiên ma.
Mặt khác bốn phương thánh địa cần mỗi cái lại phái hai vị Thần Chủ, theo ta đi qua đó, bảo đảm không chút sơ hở nào.”
“Chúng ta lĩnh mệnh!”
Cường giả bọn Cửu Phượng Thánh Chủ đều là vẻ mặt hờ hững, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
“Vậy đi thôi!”
Phượng hoàng thản nhiên nói một câu, thân hình chậm rãi từ trên ngai báu biến mất không thấy, chỉ có đạo vận bất diệt lưu lại quanh quẩn ở trên ngai báu, tản ra vô thượng áp bách.
 ̄
Tin tức thiên ma bị vây, không bao lâu liền truyền lưu ra.
Chư thiên thần tộc dụ lệnh, toàn bộ chủng tộc đều phái tu sĩ đại biểu, đi vây giết thiên ma.
Các tộc đạt được tin tức này, tuy trong lòng không muốn, nhưng cũng không dám vi phạm dụ lệnh của chư thiên thần tộc, chỉ có thể đều tự phái tu sĩ tương ứng tiến đến.
Chỉ là, các tộc đều rõ, tồn tại có thể khiến chư thiên thần tộc coi trọng như thế, tất nhiên là sẽ không đơn giản đến đâu. Cái gọi là thiên ma rốt cuộc có lai lịch thế nào, chư thiên vạn tộc đối với điều này đều là rất xa lạ.
Nhưng không hề nghi ngờ, trận chiến này nếu bùng nổ, có chút vô ý liền có khả năng ngã xuống ngay tại chỗ.
Đang lúc các tộc đều xuất động, Thẩm Trường Thanh đang bế quan đột ngột mở mắt ra.
Ngay tại vừa rồi, Thẩm Trường Thanh cảm nhận được chư thiên quy tắc chấn động, trong cõi hư vô có luồng tin tức mỏng manh truyền đến, khiến hắn như không tự chủ được từ trong bế quan tỉnh táo lại.
Đợi tới lúc đọc lấy phần tin tức kia, sắc mặt của Thẩm Trường Thanh có chút cổ quái.
“Thần tộc dụ lệnh!”
“Thiên ma?”
Thời điểm trước kia, Thẩm Trường Thanh mãi không rõ, thần tộc dụ lệnh rốt cuộc là truyền bá như thế nào.
Là thông qua thủ đoạn đưa tin, mang mệnh lệnh tương ứng lần lượt truyền xuống, hay là có phương pháp khác.