Khi Thẩm Trường Thanh đi theo Thất Tinh Tôn Giả đến, có thể nhìn thấy chính là một mảng tu sĩ đen sì sì trong hư không.
Phóng mắt nhìn, tu sĩ không dưới trăm vạn.
Ở phía trước toàn bộ tu sĩ, chính là từng vị cường giả Thần Chủ thuộc chư thiên thần tộc, chỉ riêng uy nghiêm phát ra, cũng khiến tu sĩ khác khó có thể tới gần.
Phượng hoàng!
Thánh hoàng!
Vân hoàng!
Không ít Thần Chủ đối với Thẩm Trường Thanh mà nói, đều xem như gương mặt quen thuộc.
Ở lúc Thẩm Trường Thanh cùng Thất Tinh Tôn Giả đến, Thần Chủ các tộc khác cũng đều ném ánh mắt về bên này, khi bọn họ nhìn thấy Thẩm Trường Thanh, đều là vẻ mặt khác nhau.
Phượng hoàng ánh mắt hờ hững, giống như là có sát ý lóe lên rồi biến mất, sau đó liền lại biến mất không thấy.
Vân hoàng nói: “Thất Tinh Tôn Giả tới có chút chậm, mặt khác lần này bao vây tiễu trừ thiên ma, Kiếm thần tộc cũng chỉ có tôn giả đến hay sao?”
“Kiếm thần tộc có bổn tọa đến là đủ.”
Khi nói chuyện, Thất Tinh Tôn Giả ngự không mà tới, trực tiếp đi tới vị trí tận cùng phía trước.
Vị trí đó, chính là vị trí thuộc về chư thiên Thần Chủ.
Không đến cấp bậc Thần Chủ, là tuyệt đối không đặt chân được.
Ở lúc Thất Tinh Tôn Giả bước vào trong đó, Thẩm Trường Thanh cũng bước ra một bước, cũng bước vào nơi đó.
Ở lúc hắn bước vào nhóm Thần Chủ, nhất thời cảm giác được áp lực đáng sợ từ bốn phương tám hướng nghiền áp đến, giống như là mang hắn hoàn toàn bức lui ra ngoài.
Chỉ là, áp lực đáng sợ như vậy, rơi ở trên người Thẩm Trường Thanh, lại như là một cục đá ném vào vực sâu vô tận, căn bản chưa thể lay động hắn mảy may.
Hỗn độn đạo thể, không sợ uy áp.
Sắc mặt Thẩm Trường Thanh trước sau dửng dưng, giống như căn bản không phát hiện được những uy áp mạnh mẽ kia.
Một màn này rơi vào trong mắt Thần Chủ khác, đều làm bọn họ khẽ biến sắc.
Ai cũng có thể nhìn ra được, khi Thẩm Trường Thanh bước vào nơi này, không ít Thần Chủ của các tộc đều chủ động hướng về đối phương tạo áp lực, sự áp bách mạnh mẽ đó, cho dù đều là cường giả Thần Chủ, cũng không nhất định có thể nhẹ nhàng tiếp được như thế.
Ở trong mắt các Thần Chủ này, Thẩm Trường Thanh cho dù thực lực mạnh nữa, trên cảnh giới cũng chỉ là Thần Vương mà thôi, tuyệt đối không chịu nổi uy áp như vậy, do đó lộ ra trò cười.
Nào ngờ, uy áp bực này khiến Thần Chủ cũng biến sắc, lại chưa thể uy hiếp đối phương mảy may.
Trong lúc nhất thời, nội tình của Thẩm Trường Thanh, khiến các Thần Chủ càng thêm ngưng trọng.
Thất Tinh Tôn Giả ở bên, trong mắt cũng có một chút kinh ngạc.
Hắn còn nghĩ Thẩm Trường Thanh nếu không chịu nổi luồng uy áp kia, mình liền ra tay giúp đỡ ngăn cản, không ngờ đối phương vững như Thái Sơn, trấn định tự nhiên, hoàn toàn không có bộ dáng dao động.
“Không sai!”
Lúc Thất Tinh Tôn Giả nhìn Thẩm Trường Thanh, trong lòng càng thêm hài lòng.
Không hổ là kẻ nắm giữ Tinh Hà Kiếm Đạo, chỉ bằng một phần khí phách này, liền không phải tu sĩ khác có khả năng bằng được.
Về phần tu sĩ khác ngoài nhóm, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trường Thanh liền càng thêm bội phục.
“Không hổ là Phù hoàng, hôm nay chư thiên có thể nhẹ nhàng như thế đặt song song với Thần Chủ các tộc, cũng chỉ có hắn đi!”
“Đệ nhất Thần Vương, danh bất hư truyền!”
“Không biết khi nào mới có thể có thực lực như Phù hoàng...”
Trong mắt rất nhiều tu sĩ có kính sợ, cũng có hâm mộ.
Hôm nay nếu ai có thể lấy thân phận của Thần Vương, đứng ở trong nhóm Thần Chủ, không cần một ngày, liền có thể hoàn toàn vang danh chư thiên, trở thành cường giả chư thiên đều biết.
Dù sao, Thần Chủ chư thiên đến đây đã không dưới trăm vị.
Luồng khí tức vô hình tràn ra đó, cũng có thể khiến thiên địa tan vỡ hủy diệt, cho dù là Thần Vương xâm nhập bên trong, cũng sẽ trong thời gian ngắn thân thể hủy diệt.
Thật sự muốn đặt chân trong đó, không phải là ai cũng có thể làm được.
Lúc này, có Thần Chủ hừ lạnh một tiếng: “Nơi đây chính là chỗ chư thiên Thần Chủ đặt chân, khi nào đến lượt Thần Vương nho nhỏ chen chân trong đó, còn không mau mau lui ra!”
“Ngươi là đang nói ta?”
Thẩm Trường Thanh khẽ nhíu mày, nhìn vị Thần Chủ kia, hắn rất nhanh đã nhận ra thân phận của đối phương.
Cửu Đạo Thần Chủ!
Một vị thanh niên Thần Chủ trong La Tiêu thần tộc.
Sở dĩ biết đối phương tồn tại, chính là Thẩm Trường Thanh coi như có một chút ân oán với La Tiêu thần tộc, chính cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cho nên hắn đối với La Tiêu thần tộc cũng đã điều tra một phen.
Cửu Đạo Thần Chủ cười lạnh: “Hôm nay ở đây, có Thần Vương khác hay không?”
Nói tới đây, Cửu Đạo Thần Chủ chuyển đề tài, lại châm chọc: “Ngươi cho dù may mắn có được thực lực sánh vai Thần Chủ lại có thể như thế nào, Thần Vương chính là Thần Vương, vĩnh viễn cũng không có tư cách đặt song song với Thần Chủ.
Hôm nay xem ở trên phần Kiếm thần tộc, ngươi tự rút lui, còn có thể giữ được mấy phần mặt mũi.
Bằng không đợi chúng ta ra tay, thì không còn mặt mũi như vậy.”
“Chỉ bằng ngươi?”
Ngón út tay phải Thẩm Trường Thanh ngoáy lỗ tai, giống như chưa nghe rõ lời của đối phương.
Bộ tư thái này, khiến vẻ mặt Cửu Đạo Thần Chủ giận dữ.
“Thằng nhãi cuồng vọng...”
Đang lúc Cửu Đạo Thần Chủ chuẩn bị tức giận, chỉ thấy tay phải Thẩm Trường Thanh đang ngoáy lỗ tai, đột nhiên từ trong tai lấy ra một thanh thần kiếm màu máu.