Cửu Phượng Thánh Chủ nghĩ tới một số việc, ánh mắt không khỏi âm trầm.
Hoàng đình chi chủ.
Ngồi ôm vô thượng khí vận Chu Phượng thần tộc.
Có thể nói, bất cứ một đời hoàng đình chi chủ nào, tỷ lệ chứng đạo Thần Quân đều là lớn nhất.
Chỉ vì hoàng đình chi chủ không đơn giản có thể hưởng thụ khí vận thần tộc, càng có thể đạt được lượng tài nguyên khổng lồ cung cấp nuôi dưỡng, nào phải Thánh Chủ các nơi có thể so sánh.
Luận tới nội tình, thánh địa như thế nào cũng không thể so sánh với hoàng đình.
Dù sao hoàng đình ngồi ôm toàn bộ tài nguyên thị tộc, tích góp nội tình khó có thể đánh giá.
Ánh mắt Cửu Phượng Thánh Chủ đặt ở trên mảng lực lượng màu xám kia, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Trường Thanh chiến đấu với Đằng hoàng, trong mắt ý vị sâu xa.
“Minh Hà Bá Quân thiên tư trác tuyệt, có thể lấy thân phận một tán tu đăng đỉnh tối cao, từng bước một từ không tới có chứng đạo Thần Chủ, phá cảnh Thần Quân, sau đó trở thành cường giả đứng đầu trong Thần Quân.
Cho dù chư thiên thần cung đối với hắn, cũng rất kiêng kị.
Nếu không phải thần cung quần công, Minh Hà Bá Quân sẽ không dễ dàng ngã xuống như thế.”
“Hôm nay hắn đoạt xá trọng sinh, thiên tư ngộ tính của thượng cổ Thần Quân không giảm mảy may, có thể từ trong mảnh vỡ đại đạo quy tắc ngộ ra Thiên Ma Pháp, cũng thuộc loại bình thường.” Cửu Phượng Thánh Chủ âm thầm lắc đầu.
Hắn đối với chuyện Thẩm Trường Thanh lĩnh ngộ Thiên Ma Pháp không có gì hoài nghi. Nếu là một Thần Vương bình thường, hoặc là thiên kiêu mới sinh lĩnh ngộ Thiên Ma Pháp, Cửu Phượng Thánh Chủ đều sẽ hoài nghi, đối phương cấu kết với thiên ma hay không? Nhưng Thẩm Trường Thanh lĩnh ngộ Thiên Ma Pháp mà nói, thì không có gì hoài nghi.
Thượng cổ Thần Quân cũng không thể lĩnh ngộ Thiên Ma Pháp, như vậy ai còn có thể lĩnh ngộ Thiên Ma Pháp.
Ở trong rất nhiều trường hợp, bốn chữ thượng cổ Thần Quân, đã đủ để đại biểu tất cả.
ẦM ——
Một quyền đánh ra, thân thể Đằng hoàng chợt bay ngang ra ngoài, đánh vỡ vạn dặm bầu trời thần quốc.
Tín đồ chung quanh ùa lên, đều bị một luồng kiếm khí kinh thiên nghiền nát hết. Thẩm Trường Thanh đối với tín đồ ngăn trở coi như không thấy, Thiên Tru Thần Kiếm một lần nữa rơi vào trong tay.
Ngay sau đó, chỉ thấy hắn tâm niệm khẽ động.
Lực lượng màu xám vốn tàn phá ở thần quốc, đều bị một luồng lực lượng vô danh dẫn dắt đến, hội tụ hết đến trên Thiên Tru Thần Kiếm.
Tiên Thiên Nhất Khí dung nhập, trên thân kiếm màu máu nhuộm đẫm lên một tầng màu xám tịch diệt.
Sau đó, Thẩm Trường Thanh hai tay cầm kiếm, lực lượng Tinh Hà kiếm đạo hội tụ toàn bộ vào hai cánh tay, cuối cùng ùa vào trong thân Thiên Tru Thần Kiếm, dòng sông quy tắc mênh mông chạy chồm dâng trào.
“Chém!”
Thẩm Trường Thanh phun ra một chữ, thanh âm như sấm sét.
Nháy mắt tiếp theo, đôi tay cầm chuôi kiếm dùng sức chém ra, kiếm cương màu xám máu ầm ầm chém xuống.
Ức vạn dặm thần quốc tan vỡ từng tấc một, ở trước mặt kiếm cương màu xám máu, toàn bộ đều là thùng rỗng kêu to, một đám tín đồ không kịp tránh né, bị luồng lực lượng đó trực tiếp cắn nuốt hủy diệt.
Núi cao sụp đổ!
Sông ngòi đứt dòng!
Vô số thần lực hội tụ đến, ở trước mặt luồng lực lượng này, đều ầm ầm tan vỡ ra.
Ở dưới vô số ánh mắt nhìn vào, lực lượng Thẩm Trường Thanh chém xuống một kiếm, phá hủy hơn phân nửa thần quốc, hơn nữa tốc độ không chậm lại chút nào.
“Bổn hoàng sẽ không thua!”
Đằng hoàng trợn mắt muốn nứt, cưỡng ép lấy ra ấn tỳ đạo binh bản thân khổ tâm tế luyện đã lâu ngăn cản, đồng thời thuyên chuyển toàn bộ lực lượng thần quốc, hướng về kiếm cương màu xám máu bao phủ.
Ầm ——
Kiếm cương chém xuống.
Đạo binh rên rỉ.
Lực lượng khủng bố tàn phá thần quốc.
Ầm ——
Cuối cùng ở trong ánh mắt phẫn nộ kinh hãi của Đằng hoàng, ấn tỳ đạo binh tan vỡ hơn phân nửa, cuối cùng kiếm cương màu xám máu rơi ở trên thân hắn, lực lượng khủng bố phát tiết, khiến thân thể nháy mắt sụp đổ.
Thân thể vĩ ngạn bay ngang, thần huyết đổ xuống.
Thần quốc mênh mông che kín vết nứt, vô số tín đồ ngã xuống, không có bao nhiêu thần lực dư thừa để sống lại.
Thật lâu sau.
Kiếm cương màu xám máu tan biến.
Ngực Thẩm Trường Thanh kịch liệt phập phồng, tiên lực trong mệnh nguyên động thiên khô kiệt, tay phải cầm Thiên Tru Thần Kiếm cũng khẽ run lên không thể phát hiện, hiển nhiên một kiếm này với hắn mà nói tiêu hao rất lớn.
Chẳng qua, một kiếm này lấy được chiến quả cũng không phải là ít.
Trước mắt thần quốc to như vậy bị phá diệt hơn phân nửa, thần thể của Đằng hoàng suýt nữa bị lực lượng một kiếm này từ trong đó chém thành hai đoạn, lượng lớn thần huyết phun trào ra, cho dù là năng lực chữa khỏi mạnh mẽ của Thần Chủ, cũng không có cách nào hoàn toàn khôi phục.
Vạn vật yên tĩnh!
Toàn bộ cường giả thấy một trận chiến này, đều chấn động không thôi.
Trước đó không lâu Đằng hoàng còn áp chế Thẩm Trường Thanh, một bộ tư thế muốn chém giết đối phương.
Lúc này mới bao lâu?
Cục diện đã hoàn toàn xoay chuyển.
Nhớ lại một kiếm đó Thẩm Trường Thanh chém ra, không ít Thần Chủ đều lòng còn sợ hãi.
Lực lượng một kiếm đó tràn ngập khí tức hủy diệt, nếu mục tiêu của Thẩm Trường Thanh không phải Đằng hoàng, mà là mình, Thần Chủ ở đây không có mấy ai có nắm chắc sống sót.
Tuy nói tới rất mất mặt, nhưng sự thật chính là như thế.
Một kiếm kia Thẩm Trường Thanh chém ra, không chỉ uy hiếp đến cường giả Thần Chủ sơ giai, cho dù là mạnh như Thần Chủ trung giai, cũng phải cẩn thận đối mặt.