Thời gian Thần Chủ đứng đầu bế quan cần, vậy càng thêm dài lâu. Mấy năm thời gian, chỉ là nháy mắt đã qua.
Cho nên cho dù là biết Kiếm thần tộc hộ đạo cho Thẩm Trường Thanh, Phi Tinh Thần Chủ cũng không quá mức để ý. Thất Tinh tôn giả bế quan, chỉ cần mình ở trước khi đối phương xuất quan chém giết hắn, vậy là đủ rồi.
Nhưng khiến Phi Tinh Thần Chủ hoàn toàn không ngờ là, Thất Tinh tôn giả đã bế quan, sẽ xuất hiện ở lúc này.
Nếu đối phương có thể tới muộn một lúc, Phi Tinh Thần Chủ tất nhiên chém giết Thẩm Trường Thanh, nếu đối phương có thể đến sớm một lúc, lão cũng không đến mức buông tay liều một phen đi thăng hoa tột đỉnh.
Có thể nói, thời cơ Thất Tinh tôn giả đến, vừa lúc kẹp ở trên điểm mấu chốt này, khiến Phi Tinh Thần Chủ trong lúc nhất thời cũng không biết nên ra tay hay không.
Sau đó, Phi Tinh Thần Chủ rất quyết đoán, mở miệng nói: “Thất Tinh tôn giả ra mặt, lão phu tự nhiên sẽ không ra tay đối với kẻ được Kiếm thần tộc hộ đạo, lần này thăng hoa tột đỉnh chỉ vì đối phó Thiên La thị tộc.”
Trước mặt Thất Tinh tôn giả, muốn chém giết Thẩm Trường Thanh đó là không có khả năng.
Nhưng mình đã thăng hoa tột đỉnh, Phi Tinh Thần Chủ cũng không có khả năng lãng phí cơ hội cỡ này. Nếu như có thể ở trước khi mình ngã xuống, một hơi tiêu diệt Thiên La thị tộc, coi như là vãn hồi bộ phận tổn thất.
Ngay tại lúc Phi Tinh Thần Chủ chuẩn bị bỏ qua Thẩm Trường Thanh, ra tay với Thiên La thị tộc, Thẩm Trường Thanh lại chặn lại ở trước mặt lão.
“Các hạ khoan đã.”
“Ngươi có ý tứ gì, lão phu xem ở trên phần Thất Tinh tôn giả, đã không so đo với ngươi, nếu lại ngăn trở nữa, đừng trách lão phu không khách khí!”
Phi Tinh Thần Chủ sắc mặt âm trầm.
Lão bây giờ mỗi một phút mỗi một giây đều là mấu chốt, lãng phí thêm một lúc, thời điểm mình ngã xuống cũng sẽ gần thêm một phần.
Mũi kiếm Thẩm Trường Thanh chỉ thẳng Phi Tinh Thần Chủ, sắc mặt lạnh nhạt: “Các hạ thăng hoa tột đỉnh đó là muốn chiến một trận với bổn tọa, hôm nay lại vì sao không ra tay. Đã muốn chiến, vậy chiến triệt để, nào phải ngươi nói đi thì có thể đi.”
“Phù Dương, ngươi chớ quá phận.” Phi Tinh Thần Chủ nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu không phải xem ở trên phần Thất Tinh tôn giả, lão phu đã sớm chém giết ngươi ngay tại chỗ.”
Nói xong, Phi Tinh Thần Chủ lại nhìn về phía Thất Tinh tôn giả, trầm giọng nói: “Lão phu tự hỏi đã lui một bước, Thất Tinh tôn giả chẳng lẽ muốn tùy ý hắn càn quấy, nếu là ỷ vào Kiếm thần tộc hộ đạo liền làm việc không kiêng nể gì, chắc chắn trêu chọc mầm tai vạ cho Kiếm thần tộc.”
“Ngươi đang uy hiếp bản tôn, hay là đang uy hiếp Kiếm thần tộc?”
Thất Tinh tôn giả nheo mắt lại, ánh mắt bình tĩnh như nước, khiến tâm thần Phi Tinh Thần Chủ nhảy dựng, như đã nhận ra một luồng áp lực kinh khủng đập vào mặt.
Luồng áp lực đó, khiến Phi Tinh Thần Chủ sau khi thăng hoa tột đỉnh, đều cảm nhận được cảm giác hít thở không thông mãnh liệt.
Đây là chênh lệch trên thực lực, cho dù là thăng hoa tột đỉnh cũng không thể bù lại.
Phi Tinh Thần Chủ cưỡng ép trấn định, trầm giọng nói: “Lão phu không phải uy hiếp Kiếm thần tộc, chỉ là luận chuyện mà thôi.”
“Bất cứ một vị thiên kiêu nào muốn trưởng thành, đều cần trải qua rèn luyện, Phi Tinh Thần Chủ vì chiến một trận với Phù tông chủ mà thăng hoa tột đỉnh, bản tôn tự nhiên sẽ không ngăn trở cái gì.
Chức trách hộ đạo của Kiếm thần tộc, chỉ cần cam đoan kẻ được hộ đạo không chết là được, chỉ cần Phi Tinh Thần Chủ không lấy ưu thế tu vi lấy mạng hắn, cho dù là làm hắn bị thương nặng, bản tôn cũng sẽ không hỏi tội.”
Thất Tinh tôn giả mỉm cười, bình thản nói.
Nghe vậy, sắc mặt Phi Tinh Thần Chủ nhất thời tối sầm.
Không thể lấy tính mạng hắn, như vậy giao thủ ý nghĩa ở đâu, mình thăng hoa tột đỉnh căn bản không kéo dài được thời gian quá dài, nếu thật kéo dài tới cuối cùng, ngã xuống chính là mình.
Nhưng mà, không đợi Phi Tinh Thần Chủ nói cái gì nữa, mũi kiếm Thẩm Trường Thanh đã chém tới, khiến lão không thể không ra tay ứng đối.
ẦM --
Đại chiến bùng nổ.
Phi Tinh Thần Chủ vẻ mặt đầy nghẹn khuất, nhìn Thẩm Trường Thanh không ngừng tiến công đối với mình, trong lòng dâng trào sát ý, lại không làm gì được.
Đánh như thế nào?
Giết lại không thể giết.
Đối với cường giả nhục thân thành thánh mà nói, cái gọi là bị thương nặng, căn bản là khó có thể làm được. Chỉ cần không chém giết đối phương, cho dù là thương thế nghiêm trọng nữa, cũng có thể tự mình tu bổ. Đây là sự cường đại của nhục thân thành thánh.
Cường giả cấp bậc ngang nhau, kẻ nhục thân thành thánh sinh mệnh lực đứng hàng đầu.
Một bên khác, Đằng hoàng thừa cơ đưa thần quốc về hư không vô ngần, bản thân lui đến một bên an dưỡng thương thế.
Thế cục Trước mắt như thế nào, Đằng hoàng rất rõ.
Phi Tinh Thần Chủ ngã xuống đã là việc định sẵn, nhưng đối phương ngã xuống không có bất cứ ý nghĩa gì, có Thất Tinh tôn giả đốc chiến, cho dù là muốn chém giết Thẩm Trường Thanh cũng không có cái khả năng đó.
Chuyện bực này muốn nói nghẹn khuất, đó là khẳng định.
Chỉ là, Đằng hoàng xét cho cùng là hoàng giả một tộc, nắm bắt đối với thế cục rất rõ ràng, chỉ hơi suy tư một chút liền có thể cân nhắc lợi hại, không bị cảm xúc của mình ảnh hưởng.
Chém giết Thẩm Trường Thanh không phải chủ yếu.
Đằng Xà thần tộc bây giờ quan trọng nhất, chính là diệt Thiên La thị tộc.