Có nháy mắt như vậy, Thẩm Trường Thanh cũng muốn lúc nhàn hạ, dẫn theo ba tộc cùng với đệ tử Thiên tông thường xuyên chuyển động ở chư thiên, xem xem có thể hấp dẫn đến một ít hư không thú hay không.
Nhưng ý niệm này chỉ là hiện ra, đã bị hắn đánh tan.
Hư không thú cũng không phải thật sự ngu xuẩn như vậy.
Nếu chém giết quá nhiều hư không thú, trên người tích góp một luồng sát khí, hư không thú khác khi cảm giác được luồng sát khí này, đã sớm tránh né, căn bản sẽ không đối mặt với họ, càng đừng nói là tập kích.
Còn có một điểm.
Hư không thú của chư thiên cũng không chỉ có con sánh vai Thần Chủ sơ giai, cho dù là hư không thú sánh vai Thần Chủ trung giai cùng với Thần Chủ đứng đầu cũng vẫn tồn tại.
Nếu không cẩn thận hư không thú Thần Chủ trung giai, hoặc là sánh vai Thần Chủ đứng đầu tập kích, nói không chừng chính là kết cục toàn quân bị diệt.
Bởi vậy, hành tẩu ở hư không chư thiên, phiêu lưu cũng là rất lớn.
Cho nên nếu có thể lấy truyền tống trận thay thế đi đường, rất nhiều tu sĩ đều lựa chọn thông qua truyền tống trận hành tẩu, mà không phải vào hư không chư thiên chạy đi.
...
Ba ngày sau.
Lôi Trạch thần tộc đã xa xa trong tầm nhìn.
Có lẽ là bởi chém giết một con hư không thú cấp bậc Thần Chủ, trong thời gian mấy ngày phía sau, không còn có bất cứ một con hư không thú nào tập kích.
Gần lành tránh dữ, chính là bản năng sinh linh.
Cho dù hư không thú không có linh trí gì, cũng hiểu được tránh đi nguy hiểm.
“Khởi bẩm tông chủ, chiến trường hư không của Lôi Trạch thần tộc không có đại quân trú đóng, mấy chục thành trì đều là thành trống.”
Cổ Hoang Hình dẫn đầu làm tiên phong dò đường cho đại quân ngự không tiến lên, tới trước chiến xa cổ Thần Phong, ôm quyền nói.
Trong chiến xa, Thẩm Trường Thanh nghe được báo cáo, vẻ mặt không thay đổi: “Lôi Trạch thần tộc không có Thần Chủ tọa trấn, không chịu chính diện giao phong ở trên chiến trường hư không cũng là bình thường, truyền mệnh lệnh bổn tọa, trực tiếp tấn công Lôi Trạch giới.”
“Vâng!”
“Mặt khác sưu tầm thành trì chiến trường hư không, phòng ngừa Lôi Trạch thần tộc âm thầm bày ra mai phục.”
“Tại hạ lĩnh mệnh!”
Cổ Hoang Hình trịnh trọng lĩnh mệnh, sau đó xoay người rời đi.
Thẩm Trường Thanh trong chiến xa cổ Thần Phong tỏ ra hơi lười biếng ngồi ở nơi đó, kết quả Lôi Trạch thần tộc sẽ không chính diện giao phong, hắn đã sớm dự liệu được.
Chỉ cần Lôi Trạch thần tộc không ngu, đều không có khả năng ở trên chiến trường hư không chính diện giao phong với Thiên tông.
Không có Thần Chủ tọa trấn, nếu giao phong chiến trường hư không, Lôi Trạch thần tộc đến bao nhiêu phải chết bấy nhiêu.
Trước mắt Lôi Trạch thần tộc chỉ có hai con đường có thể đi, thứ nhất chính là ở trong Lôi Trạch giới liều chết một phen, thứ hai đó là trước một bước dẫn dắt chủng tộc rút khỏi, hoàn toàn vứt bỏ Lôi Trạch giới.
Nhưng mà, từ khi Thiên tông tấn công Lôi Trạch giới đến nay, chỉ có vẻn vẹn mấy ngày thời gian.
Cho dù là Lôi Trạch thần tộc muốn rút lui quy mô lớn, mấy ngày thời gian cũng hoàn toàn không đủ.
Lôi Trạch thần tộc rút lui hay không, Thẩm Trường Thanh không lo lắng, hắn chỉ quan tâm mảnh vỡ lôi trạch trong tay Lôi Trạch thần tộc còn ở trong Lôi Trạch thần tộc hay không.
Chỉ cần mảnh vỡ lôi trạch còn, toàn bộ vấn đề đều không phải vấn đề.
“Tông chủ cho rằng Lôi Trạch thần tộc còn có hậu chiêu khác hay không?”
Thân hình Thần Phong huyễn hóa ra, rất cung kính đứng ở bên cạnh Thẩm Trường Thanh, thấp giọng hỏi.
Thẩm Trường Thanh lắc đầu: “Lôi Trạch thần tộc muốn nói không có hậu chiêu, vậy tất nhiên là không có khả năng, chỉ là Lôi Trạch thần tộc cho dù có hậu chiêu thì thế nào, không có Thần Chủ thật sự tọa trấn, tất cả đều là phí công.
Hôm nay Thiên tông ta mấy chục vạn đại quân tới Lôi Trạch giới, Lôi Trạch thần tộc nhất định bị diệt không thể nghi ngờ!”
Một trận chiến này, Lôi Trạch thần tộc nhất định diệt.
Cho dù là Thẩm Trường Thanh muốn cho Lôi Trạch thần tộc một con đường sống, Lệ Khai Dương và Đan Thánh cũng sẽ không tha cho Lôi Trạch thần tộc.
Thù hận diệt tộc, chỉ có diệt tộc tương tự để báo thù, mới có thể thật sự hóa giải.
Chính cái gọi là nhân ngày khác quả hôm nay, Lôi Trạch thần tộc bị diệt, không có gì để nói.
Nói rộng ra, tất cả đều là cá lớn nuốt cá bé mà thôi.
Trong chiến trường hư không, mấy chục vạn đại quân Thiên tông đến, chiến xa cổ Thần Phong của Thẩm Trường Thanh dừng lại ở trên không đại quân, không thấy có động tác.
Một bên khác.
Lệ Khai Dương từ trong đám người đi ra, tới trước Lôi Trạch giới, nhìn vách ngăn thiên địa trước mắt, hắn tùy tay chém ra một kiếm.
“Ầm ——”
Kiếm cương chém xuống, vách ngăn thiên địa hơi chớp lên, không thấy có dấu vết tan vỡ.
Lệ Khai Dương thấy vậy, cũng không giữ lại, có thần quốc hùng vĩ buông xuống, hắn bước một bước vào trong thần quốc, vô tận thần lực ngưng tụ ngai báu.
Đợi tới lúc Lệ Khai Dương ngồi xuống ở ngai báu, toàn thân đều như kết hợp với thần quốc, dòng sông quy tắc chảy xuôi ở trên không thần quốc, có sức mạnh to lớn hùng hồn hạ xuống.
“Diệt!”
Lệ Khai Dương bật ra một chữ, tay phải cầm kiếm chém xuống, lực lượng khủng bố phá vỡ từng tầng hư không, lấy thế phá diệt thiên địa, trực tiếp chém ở trên vách ngăn thiên địa của Lôi Trạch giới.
Ầm ầm ầm! !
Vách ngăn thiên địa hào quang ảm đạm, có vết nứt dày đặc chợt hiện ra, nhưng không đến một hơi thở lại khôi phục bình thường.