Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 3337 - Chương 3337. Huyết Tế (2)

Chương 3337. Huyết tế (2)
Chương 3337. Huyết tế (2)

Khí huyết ùa vào, trên giáp vàng của Lôi Thương che kín hoa văn màu máu, cho dù là gương mặt cũng che kín đường vân quỷ dị, đôi mắt dần dần biến thành màu đỏ tươi.

“Ầm!”

Khí thế cường đại từ trên thân Lôi Thương bộc phát ra.

Cảnh giới ban đầu vừa mới với tới Thần Vương tầng thứ nhất, liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đột phá.

Thần Vương đệ nhị cảnh!

Thần Vương đệ tam cảnh!

Thần Vương đệ tứ cảnh!

Thần Vương đứng đầu!

Thần Vương tuyệt đỉnh!

Nửa bước Thần Chủ!

“Đáng tiếc, chưa thể thật sự đánh vỡ giới hạn!”

Lôi Thương vẻ mặt tiếc nuối, trong mắt có hào quang màu đỏ tươi hiện lên.

Chỉ thiếu chút nữa, mình có thể đánh vỡ giới hạn Thần Vương, một hơi bước vào cấp bậc Thần Chủ.

Nhưng mà, khoảng cách Thần Vương cùng Thần Chủ, không dễ dàng có thể đánh vỡ như vậy.

Mượn dùng lực lượng huyết tế đạt tới nửa bước Thần Chủ, đã là cực hạn.

Cảm thụ được lực lượng mênh mông bản thân chưa bao giờ có, trên mặt Lôi Thương lộ ra nụ cười quỷ dị, con mắt màu đỏ tươi nhìn quét thế cục một lần, liền dẫn đầu hướng về Đan Thánh chém giết.

Nửa bước Thần Chủ tuy mạnh, nhưng cũng không có khả năng sánh vai Thần Chủ.

Mặc kệ là chiến trường của Lệ Khai Dương, hay là chiến trường của Thẩm Trường Thanh, Lôi Thương đều rõ mình tuyệt đối không có khả năng nhúng tay.

Đã như vậy, chỉ có thể xuống tay từ Thần Vương Thiên tông.

“Không tốt!”

Đan Thánh đang chém giết tu sĩ khác của Lôi Trạch thần tộc, tâm thần bỗng nhảy dựng, có loại cảm giác đại nạn buông xuống, khiến lão biến sắc.

Khi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có màu máu khủng bố thổi quét đến, Lôi Thương mặc giáp vàng hoa văn máu đạp không mà tới, trường thương phá vỡ hư không, mũi nhọn quỷ dị đáng sợ khiến Đan Thánh cảm thấy kinh hãi.

“Lôi Thương... Đây là lực lượng của huyết tế!”

Đan Thánh không dám khinh thường.

Ban đầu Lôi Thương chỉ là vừa mới chứng đạo Thần Vương, uy hiếp đối với bản thân không lớn, nhưng hôm nay Lôi Thương mượn dùng lực lượng huyết tế, lực lượng có được đã không phải Thần Vương bình thường có thể so sánh.

Thần lực trên thân Đan Thánh chấn động, chấn động chém giết toàn bộ mấy tên Thần cảnh vây giết lên, một chưởng toàn lực đánh hướng lên trên.

Chưởng cương màu vàng ngưng tụ như thực chất, giống như một ngọn núi cao không thể phá vỡ, hướng về Lôi Thương chém giết.

Thấy vậy, Lôi Thương khinh thường cười, trường thương rung lên, mũi thương bộc phát ra lực lượng hủy thiên diệt địa, trong khoảnh khắc liền chấn vỡ núi cao, mũi nhọn trong giây lát đã giết đến trước mặt Đan Thánh.

Trong lòng Đan Thánh hoảng hốt, lấy ra hộ thân chí bảo ngăn cản, nhưng không đến một hơi thở liền tuyên cáo tan vỡ.

“Phập!”

Trường thương cắm vào da thịt.

Ngực Đan Thánh nháy mắt bị xuyên thủng.

Lực lượng đáng sợ bộc phát ra ở trong vết thương, suýt nữa chấn động thân thể lão chia năm xẻ bảy.

Con mắt màu đỏ tươi của Lôi Thương nhìn về phía Đan Thánh, chỉ như nhìn con kiến, trên mặt tràn đầy trêu tức: “Thì ra Quy Tắc Thần Vương cũng chỉ có vậy mà thôi, năm đó tộc ta chưa thể diệt sạch Đan tộc, thật là tính sai rồi.

Nhưng không sao, ta chém giết ngươi ở đây, coi như là làm cái kết thúc với Đan tộc!”

Nghe vậy, sắc mặt Đan Thánh âm trầm khó coi, lão trực tiếp lấy ra đan dược dùng, thân thể vốn bị thương nghiêm trọng ở dưới sự trợ giúp của dược lực, rất nhanh đã khôi phục hoàn toàn.

“Oán khí sâu nặng, giết hại sinh linh chủng tộc của mình thu hoạch lực lượng không thuộc về chính mình, lại có gì khác với súc sinh đâu, bằng ngươi cũng xứng giết lão phu!”

Sắc mặt Đan Thánh lạnh như băng.

Lời của lão rơi vào trong tai Lôi Thương, khiến sắc mặt hắn toát ra lửa giận: “Lôi Trạch thần tộc ngày xưa che chở bọn họ, hôm nay cường địch đến xâm phạm, chính là thời điểm bọn họ hiến thân cho chủng tộc. Có thể được ta huyết tế, chính là vinh hạnh của bọn họ, nào có oán niệm đáng nói!”

“Nếu không có oán niệm, luồng oán khí kia trên thân ngươi lại là từ đâu mà đến, mưu toan cưỡng ép nuốt chửng lực lượng huyết tế, ngươi chung quy tránh không được cái chết.”

“Ta dù chết, ngươi cũng không sống được.”

Lôi Thương không muốn nói lời thừa, thần lực màu máu sau khi lực lượng huyết tế nhuộm đẫm hạ xuống, toàn bộ trường thương đều bám vào một phần sắc thái quỷ dị, uy hiếp trí mạng khiến sắc mặt Đan Thánh ngưng trọng. Lão mặt ngoài khinh thường để ý đối với Lôi Thương, nhưng cũng rõ đối phương sau khi đạt được lực lượng huyết tế, thực lực đã là đến Thần Vương cực hạn.

Cường giả cỡ này, không phải mình có thể chống lại.

Chỉ là giao thủ không đến mấy hiệp, Đan Thánh đã bị trường thương quét ngang ra ngoài, nửa thân thể nháy mắt nổ tung.

Mắt thấy lúc Lôi Thương sắp chém giết Đan Thánh, trong hư không truyền đến hào quang mịt mờ khiến tâm thần của hắn theo bản năng nhảy dựng, trường thương quay lại quét ngang, vừa lúc va chạm với một chùm hào quang vàng óng.

Hào quang vàng óng bay ngược quay về, hóa thành bộ dáng thanh niên đồ đen.

“Đáng tiếc!”

Trong mắt Trảm Thần có nét tiếc nuối.

Chỉ thiếu chút nữa, mình đánh lén đã có thể thành công.

Bất đắc dĩ Lôi Thương phản ứng quá nhanh, khiến chuẩn bị ban đầu của hắn thất bại trong gang tấc.

Chẳng qua, Trảm Thần cũng không quá mức tiếc nuối, hắn xét cho cùng chỉ là nửa bước cửu phẩm đạo binh, so với cửu phẩm đạo binh thật sự có chút chênh lệch, càng đừng nói là thập phẩm đạo binh.

Thực lực của Lôi Thương hôm nay, cho dù là thập phẩm đạo binh bình thường cũng khó chống lại. Cho nên một đòn chưa đánh lén thành công, Trảm Thần nháy mắt chạy xa, lẳng lặng chờ đợi thời cơ ra tay lần sau.

Hết chương 3337.
Bình Luận (0)
Comment