Hắn tuy là bảo các tu sĩ này lưu lại tĩnh dưỡng, nhưng nếu thật có ai muốn tranh thủ cơ duyên, hắn cũng sẽ không đi ngăn trở.
Lôi Trạch giới quá lớn.
Lôi Trạch thần tộc ở đây kinh doanh mấy thượng cổ kỷ nguyên, rốt cuộc tồn tại bao nhiêu cơ duyên, bản thân Thẩm Trường Thanh cũng không thể biết.
Cho dù là Minh Hà giới Minh Hà Bá Quân lưu lại, nghiêm khắc mà nói cũng không thể so sánh với Lôi Trạch giới.
Cái này rất bình thường.
Minh Hà giới tuy là Minh Hà Bá Quân lưu lại, hơn nữa Minh Hà Bá Quân lại là cường giả đứng đầu trong Thần Quân, nhưng Lôi Trạch giới từ thời kỳ thượng cổ đã lưu truyền tới nay.
Trong vô số năm tháng Lôi Trạch giới sinh ra bao nhiêu cường giả.
Đừng nói Thần Quân, ở thời điểm thượng cổ Nhân tộc hoàng đình chưa tan vỡ hủy diệt, chư thiên quy tắc chưa thay đổi, Thẩm Trường Thanh hoài nghi cường giả trên Thần Quân, Lôi Trạch giới cũng từng tồn tại.
Ở dưới tình huống sinh ra nhiều cường giả như vậy, nội tình của Lôi Trạch giới lại nào phải bình thường.
Lôi Trạch thần tộc xuống dốc nhiều năm như vậy, cũng có thể dựa vào Lôi Trạch giới duy trì tiếp. Nếu không phải Lôi hoàng ngã xuống ở chư thiên, Thẩm Trường Thanh còn chưa có nắm chắc tấn công Lôi Trạch giới.
Dù sao Lôi hoàng làm hoàng giả của Lôi Trạch hoàng đình, bản thân chính là nắm giữ toàn bộ Lôi Trạch thần tộc, ngồi ôm khí vận thần tộc, thực lực so với ở bên ngoài mạnh hơn rất nhiều.
Thật muốn ở trong Lôi Trạch giới liều chết một phen với đối phương, lại có thi hài Thần Chủ giống như mới vừa rồi quấy nhiễu, cho dù có thể hạ được Lôi Trạch giới, Thiên tông cũng tổn thất thê thảm nặng nề.
Đây, là nội tình của thần tộc.
Thẩm Trường Thanh hôm nay lấy Vạn Đạo Bi có được thực lực trấn áp Thần Chủ tầng bốn bình thường, nhưng cũng có một điều kiện tiên quyết, đó là đối phương không có vô thượng đạo binh tương tự hộ thân.
Còn nữa chính là, phải là tốc chiến tốc thắng.
Nếu ác chiến tiếp, cho dù thủ thắng cũng tổn thất không nhỏ.
Tựa như một trận chiến này, Thẩm Trường Thanh tuy trấn áp chém giết thi hài Thần Chủ của Lôi Trạch thần tộc, nhưng nội tình cũng hao tổn không nhẹ.
Nhìn vào trong Minh Hà giới.
Thần niệm Thẩm Trường Thanh quét ngang, liền mang tất cả đều thu hết vào đáy mắt.
“Linh dược cấp Thần Chủ không nhiều, nếu lại có mấy trận chiến đấu giống như mới vừa rồi, nhắm chừng nội tình phải tiêu hao hết!”
Thẩm Trường Thanh âm thầm lắc đầu.
Đây nào phải đánh trận, rõ ràng chính là đốt tiền.
Nếu không phải hắn ngồi ôm đại thiên thiên địa, cũng không thừa nhận nổi hao tổn như vậy. Bây giờ đoạt được Lôi Trạch giới, Thẩm Trường Thanh tất nhiên là phải để người dưới trướng tận khả năng cướp đoạt tài nguyên của Minh Hà giới.
Mà chính hắn lại có chuyện so với sưu tập linh dược càng quan trọng hơn.
Lôi trạch!
Chính là mục đích chủ yếu của Thẩm Trường Thanh lần này.
“Mảnh vỡ lôi trạch cường đại, không có tu vi nhất định, muốn mang theo lôi trạch rời đi nhắm chừng không có khả năng. Lôi Thương ngã xuống, Lôi Trạch thần tộc cho dù có Thần Chủ cổ xưa tồn tại trên đời, nhắm chừng đều đã ngã xuống ở trên thi hài Thần Chủ.
Lấy thực lực tu sĩ Lôi Trạch thần tộc trước mắt, rất khó mang lôi trạch đi.
Cho nên lôi trạch xác suất đại khái là còn tồn tại ở nơi nào đó của Lôi Trạch giới, cụ thể tồn tại ở nơi nào, cái này khó mà nói.”
Thẩm Trường Thanh hành tẩu ở đô thành Lôi Trạch hoàng đình, nơi đây đã là người đi nhà trống. Tu sĩ Lôi Trạch thần tộc ở quốc đô, hoặc là trước một bước rút lui, hoặc chính là chết trận ngoài thành, không có khả năng thứ ba.
“Lôi Trạch thần tộc có huyết mạch lưu lại, nhưng đối với Thiên tông hẳn là không có uy hiếp quá lớn, huyết mạch chạy đi cho dù muốn trưởng thành đến mức uy hiếp Thiên tông, ít nhất cũng phải lấy vạn năm làm đơn vị.”
Thẩm Trường Thanh thầm nghĩ.
Huyết mạch thần tộc tàn lưu, cho dù có thể sống tạm, lại có thể có thành tựu lớn gì. Cho dù là huyết mạch Lôi Trạch thần tộc vạn năm sau có thể có Thần Chủ xuất thế, Thiên tông sớm không biết đến trình độ nào rồi.
Khi đó Lôi Trạch thần tộc không hiện ra thì thôi, thực dám đến trước mặt mình nhảy nhót, Thẩm Trường Thanh cũng không ngại mang huyết mạch Lôi Trạch thần tộc hoàn toàn chặt đứt.
Sau nửa canh giờ, Thẩm Trường Thanh dừng bước.
Ở trước mặt hắn chính là hoàng cung của Lôi Trạch hoàng đình, tường cung trăm trượng, nguy nga đứng vững khí thế mênh mông, Thần Chủ ở nơi này lâu dài, uy áp trường tồn bất diệt.
Tu sĩ khác của Lôi Trạch thần tộc khi nhìn thấy tường cung, đều sẽ không tự chủ được sinh ra tâm lý kính sợ.
Nhưng mà, uy áp của tường cung ở trong mắt Thẩm Trường Thanh, là giống như không tồn tại.
Một chưởng chấn vỡ cửa cung đóng chặt, Thẩm Trường Thanh đi vào.
Khi thật sự đi vào sẽ phát hiện, hoàng cung Lôi Trạch hoàng đình, so với lúc nhìn từ bên ngoài còn rộng lớn hơn nữa.
Đường vốn nên là đi lại tầm thường, ước chừng rộng không chỉ trăm trượng, trên tường cung đình hai bên giống như ngọc thạch vẽ rất nhiều bích họa (tranh tường).
Trên tranh tường, có thể thấy được chư thiên hỗn độn, có thể thấy được sấm sét đột nhiên nổi lên, có con thú khổng lồ như đầu người thân rồng từ trong sấm sét sinh ra, lại đến con thú khổng lồ vượt mọi chông gai từng bước một đi đến chí cao.
Hình ảnh thay đổi.
Lại thấy có vô số con thú khổng lồ đầu người thân rồng vây quanh ở trên một cái đài cao, trên đài cao có con thú khổng lồ thân mặc giáp vàng ngồi ngay ngắn, ngạo nghễ nhìn thiên hạ.