Đó chính là lợi dụng lôi trạch, một lần nữa sáng tạo Lôi Trạch thần tộc.
Tuy Lôi Thần thần tộc của Lôi Trạch giới đã bị diệt, nhưng cũng có một bộ phận Lôi Trạch thần tộc còn sót lại bên ngoài, Thẩm Trường Thanh không có phương pháp đuổi tận giết tuyệt họ, mà là chuẩn bị thay thế.
Dù sao tu sĩ Lôi Trạch thần tộc bây giờ còn sót lại, luận trình độ tinh thuần của huyết mạch, lại nào có thể so sánh được với sinh linh trong lôi trạch thai nghén ra.
Chỉ cần Lôi Trọng là hoàng của Lôi Trạch thần tộc, ngày sau liền có hy vọng cướp lấy khí vận Lôi Trạch thần tộc lưu lại cho bản thân sử dụng.
Khí vận thần tộc lưu lại, cho dù kém nữa cũng không thể khinh thường.
Thẩm Trường Thanh sẽ không lãng phí khí vận sót lại của Lôi Trạch thần tộc.
Nhìn Lôi Trọng trước mặt, Thẩm Trường Thanh sau khi lại dặn dò một ít chuyện của Minh Hà giới, cùng với không thể tự tiện nổi lên phân tranh với Nhân tộc, liền rời khỏi Minh Hà giới.
Rời khỏi Minh Hà giới, chuyện chủ yếu nhất Thẩm Trường Thanh lần này đến Lôi Trạch thần tộc, coi như là đã hoàn thành.
Đạt được mảnh vỡ lôi trạch của Lôi Trạch thần tộc, khiến mảnh vỡ lôi trạch trong tay mình trở nên càng thêm hoàn chỉnh, hơn nữa còn thai nghén ra Lôi Trọng sinh linh cấp bậc nửa bước Thần Chủ cỡ đó.
Nửa bước Thần Chủ.
Mặc kệ đặt ở nơi nào cũng có thể xưng là cường giả.
Hơn nữa, theo Thẩm Trường Thanh thấy, Lôi Trọng từ trong lôi trạch thai nghén ra, thiên tư nhắm chừng cũng không tầm thường.
Chiến lực cụ thể của hắn như thế nào, Thẩm Trường Thanh không biết.
Nhưng nhìn từ giao thủ vừa rồi, hắn tuy chưa toàn lực ứng phó, nhưng có thể thừa nhận được nhiều cú đấm như vậy của mình mà không chết, có thể thấy được Lôi Trọng thể phách mạnh mẽ.
Sinh linh cỡ này, ngày khác thật có thể trưởng thành, cũng là một trợ lực không nhỏ.
Chỉ là Thẩm Trường Thanh không rõ tần suất thai nghén sinh linh của lôi trạch, không dễ xác định lôi trạch bao lâu mới có thể thai nghén ra một sinh linh.
...
Trong tông môn nào đó, giờ phút này đang bùng nổ một trận đại chiến.
Phe tông môn là tu sĩ còn sót lại của Lôi Trạch thần tộc, phe tấn công tông môn, tự nhiên chính là cường giả Thiên tông.
Ầm!
Ầm ầm ầm! !
Hàn Nham tay cầm thần binh, lực lượng Đại Hoang Kiếm Cương bị hắn toàn diện thúc giục, mà đối thủ của hắn là một tu sĩ Thần cảnh trung giai.
Hầu như là vừa khai chiến không bao lâu, Hàn Nham đã rơi vào thế yếu. Dù sao Thần cảnh tầng hai tranh phong với cường giả ít nhất cũng là Thần cảnh tầng bốn, bản thân đã rất khó chiếm cứ ưu thế.
Nhưng mà, Hàn Nham tuy rơi vào thế yếu, nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm chém giết, lại chưa bị thua.
Đối mặt đối thủ tiến công, sắc mặt hắn trầm ổn không thay đổi, thân pháp ngay ngắn có trật tự, không thấy bối rối chút nào.
“Chết!”
Tên tu sĩ Thần cảnh trung giai kia một kiếm chém vỡ Đại Hoang Kiếm Cương, thần lực toàn thân bùng nổ hết, chém ra một kiếm toàn lực của mình.
Kiếm cương chém vỡ hư không, phá tan từng tầng thần lực phòng hộ của Hàn Nham, thời điểm mắt thấy sắp đánh chết hắn.
Đột nhiên, nhẫn sắt đen trên ngón áp út tay phải của Hàn Nham tản mát ra một đạo hắc quang quỷ dị, lấy thế sét đánh xuyên thủng kiếm cương, chiếu vào mi mắt tên tu sĩ kia.
Hắc quang tốc độ cực nhanh.
Cộng thêm tu sĩ kia hoàn toàn không ngờ được, Hàn Nham còn có hậu chiêu như vậy, dẫn tới dưới tình huống toàn lực ra tay, căn bản không lưu lại dư lực phòng thủ.
“Phập!”
Hắc quang xuyên thủng đầu tu sĩ, đối phương lập tức mất mạng ngay tại chỗ.
Ở thời điểm tu sĩ Thần cảnh trung giai ngã xuống, Hàn Nham mới xem như thở phào một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Thành công rồi!”
Tác dụng của nhẫn sắt đen chính như trong dự đoán của hắn, chỉ cần ra tay bất ngờ, cho dù là Thần cảnh hậu giai cũng có thể chém giết.
Một tên Thần cảnh trung giai ở trước mặt nhẫn sắt đen, càng không có khả năng ngăn cản. Tuy thúc giục nhẫn sắt đen không dễ, dẫn tới thần lực hao tổn nghiêm trọng, nhưng nghĩ đến chém giết một vị Thần cảnh trung giai, có thể đạt được ba trăm chiến công, Hàn Nham liền cảm thấy tất cả đều là đáng giá.
Ba trăm chiến công!
Cho dù là hắn vào Thiên tông nhiều năm, toàn bộ chiến công vất vả kiếm được cộng lại một chỗ, cũng chỉ khoảng ba trăm mà thôi.
Có thể nói, một trận chiến hôm nay, bằng với tích lũy của Hàn Nham ở Thiên tông.
Lần đầu tiên, Hàn Nham xa xỉ dùng thần tinh để khôi phục thần lực hao tổn, sau đó rất nhanh tìm đúng mục tiêu kế tiếp, hấp dẫn đối phương đến một góc của tông môn, ở dưới tình huống không có tu sĩ khác chú ý tới, vận dụng nhẫn sắt đen chém giết kẻ đó.
Sở dĩ phải làm như vậy, chính là Hàn Nham không muốn bí mật của mình bại lộ ra.
Nhẫn sắt đen uy lực bất phàm, có thể uy hiếp tu sĩ Thần cảnh hậu giai, vật như vậy ở trong mắt Thần cảnh khác tương đương chí bảo.
Nếu là bại lộ, nói không chừng sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.
Cho dù là đôi bên đều thuộc loại đồng môn, Hàn Nham cũng không có khả năng hoàn toàn yên tâm.
Dù sao ví dụ đồng môn tương tàn, hắn cũng không chỉ nghe nói một lần.
Vì vậy, không đến thời điểm bất đắc dĩ Hàn Nham cũng không muốn bại lộ ra bí mật nhẫn sắt đen, đây là tiền vốn hắn ngày sau có chỗ đứng ở trong Thần cảnh.
Hàn Nham tự biết thiên phú không được, muốn đi xa hơn, chỉ có thể dựa vào cơ duyên khác mới được.
Bảo vật Vô Niệm Thần Vương cho, không thể nghi ngờ chính là một loại trong đó.