Trong đầu Thẩm Trường Thanh hiện ra toàn bộ tin tức có liên quan với năm tông.
Không hề nghi ngờ.
Thiên Đạo tông nội tình hùng hậu, nếu có thể xuất hiện một vị cường giả cấp bậc như Lục Tiên Thần, nói là trấn áp bốn tông còn lại cũng không có vấn đề.
Chỉ tiếc, bộ bài tốt của Thiên Đạo tông bị Thần Hư đánh nát bét.
Hôm nay Thiên Đạo tông bằng vào nội tình hùng hồn của mình chống đỡ, miễn cưỡng có thể xếp thứ hai thứ ba, nhưng muốn trở thành đứng đầu năm tông, thì còn kém không ít.
Ở trong mắt Thẩm Trường Thanh, Thiên Đạo tông hẳn là ngang hàng với Côn Luân tông, mỗi khi nhìn thấy Thanh Vi đạo nhân, hắn đều luôn cảm giác đối phương có chút giấu chiêu, thực lực thật sự chưa chắc đơn giản giống như mặt ngoài.
Chẳng qua, Thanh Vi giấu chiêu hay không, đối với Thẩm Trường Thanh mà nói cũng không quan trọng.
Nếu như Thanh Vi thực có thực lực trấn áp năm tông, Côn Luân tông sớm đã một nhà độc đại, cần gì giống như bây giờ thế vạc năm chân như vậy.
Thực lực của Thanh Vi mạnh nữa, nhắm chừng so với Lục Tiên Thần cũng kém một phần.
Thực lực như thế, Thẩm Trường Thanh đương nhiên sẽ không để ý.
Khi hắn tới Côn Luân tông, một thanh niên đạo bào tím diện mạo hiên ngang chờ ở nơi đó.
Nhìn thấy Thẩm Trường Thanh đến, đối phương ôm quyền nói: “Côn Luân tông Công Nghi Phi, ra mắt Thẩm trấn thủ!”
“Ngươi chính là Công Nghi Phi!”
Thẩm Trường Thanh khi nghe được cái tên này, sắc mặt cũng ngẩn ra một phen, sau đó đánh giá cao thấp một phen.
Đối với tên của Công Nghi Phi, Thẩm Trường Thanh đương nhiên không có khả năng xa lạ.
Thiên kiêu nổi tiếng trong Nhân tộc bên ngoài lúc trước, chính là đệ nhất thiên tài hơn hai trăm năm ba trăm năm trước, có thể xưng nhân vật võ đạo tuyệt đỉnh.
Phải biết rằng, tình huống lúc đó bên ngoài thiên địa linh khí mất hết, hơn nữa truyền thừa đoạn tuyệt, Công Nghi Phi có thể đi đến võ đạo tuyệt đỉnh lúc đó, có thể thấy được thiên phú của hắn mạnh bao nhiêu.
Tương tự, Công Nghi Phi có thể được Côn Luân tông nhìn trúng, trở thành thánh tử Côn Luân tông, càng có thể thấy thiên phú của hắn.
Ở trong mắt Thẩm Trường Thanh hôm nay, Công Nghi Phi thế mà đã đến Động Thiên tầng chín, chỉ thiếu một cái cơ hội, liền có thể mở ra Động Thiên, sau đó vào tiên môn Côn Luân tông, tìm kiếm cơ hội Chân Tiên.
Thiên tư như thế, càng không phải tầm thường.
“Một chút danh tiếng của tại hạ, không ngờ có thể lọt vào tai Thẩm trấn thủ, quả thật tam sinh hữu hạnh!”
Công Nghi Phi không kiêu không nịnh nói.
Từ trên người hắn, không có chút nào ngạo khí thiên kiêu nên có.
Thẩm Trường Thanh mỉm cười: “Công Nghi huynh đừng khiêm tốn. Hơn hai trăm năm gần ba trăm năm trước, danh hiệu thiên hạ đệ nhất Công Nghi Phi, ở bên ngoài cũng là rất vang dội. Năm đó Thẩm mỗ thời điểm đặt chân tu hành, nghe nói đầu tiên đó là danh hiệu của Công Nghi huynh.
Chỉ là người đời đều cho rằng Công Nghi huynh đã sớm ngã xuống, lại không biết thiên tài năm đó, hôm nay đã là thánh tử Côn Luân tông tôn quý, hơn nữa có hy vọng chứng đạo Chân Tiên, là đáng mừng.”
Thẩm Trường Thanh đối với Công Nghi Phi tuy không có hảo cảm gì, nhưng cũng không có ác cảm gì.
Thiên kiêu Nhân tộc bực này càng nhiều, lợi ích đối với Nhân tộc càng lớn.
Nghe vậy, Công Nghi Phi lộ ra nụ cười khổ: “Thẩm trấn thủ nói đùa rồi, một chút thiên tư nho nhỏ của tại hạ, có thể nào được Thẩm trấn thủ khen ngợi. Nhớ năm đó bên ngoài yêu tà họa loạn, các thế lực trong thiên hạ đều lung lay sắp đổ.
Thẩm trấn thủ có thể từ trong hoàn cảnh cỡ đó quật khởi từ nhỏ yếu, thanh trừ yêu tà họa loạn tu bổ tổ mạch, giúp đỡ đương kim Nhân hoàng thành lập hoàng đình, khiến Nhân tộc có được sự huy hoàng so với vạn năm trước còn lớn hơn.
Riêng một điểm này, tại hạ đã xa xa không bằng!”
Ánh mắt Công Nghi Phi nhìn về phía Thẩm Trường Thanh tràn ngập kính nể.
Hắn trước kia tuy là thiên tài Nhân tộc ngoại giới công nhận, nhưng so với vị trước mắt này, đó là khác biệt của đom đóm cùng mặt trăng, bản thân không thể không bội phục.
Ở dưới Công Nghi Phi đi cùng, Thẩm Trường Thanh bước vào Côn Luân tông.
Thiên kiêu ba trăm năm trước, hôm nay bỏ thần tu tiên mấy chục năm, đã bước vào Động Thiên tầng chín.
Từ nơi này liền có thể nhìn ra, Côn Luân tông nội tình hùng hậu.
Dù sao tu hành Động Thiên cảnh, đã là chú ý thiên phú, nhưng càng nhiều là chú ý tài nguyên.
Chỉ có tài nguyên đủ nhiều, mới có thể lấy tốc độ nhanh nhất mở bí tàng, bước vào cấp bậc cao hơn.
“Năm tông truyền thừa từ thần tướng dưới trướng thượng cổ đế quân, hơn nữa lại ôm Trung Huyền giới to lớn, có thể nuôi dưỡng mấy vị Chân Tiên, thật sự không thành vấn đề.
Cho dù là Hỗn Độn Thạch Bi mở Động Thiên cần có, nhắm chừng trên tay năm tông cũng có không ít.”
Thẩm Trường Thanh thầm nghĩ.
Hỗn Độn Thạch Bi quý hiếm đến cực điểm, so với vật chịu tải Thần Vương cần, cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng mà, nhìn từ tình huống năm tông có thể tồn tại tiên môn cùng với quy tắc thiên hà, thượng cổ cường giả, bọn Thiên thần tướng nghĩ hẳn cũng để lại không ít Hỗn Độn Thạch Bi.
Nếu không năm tông sao có thể có Chân Tiên xuất thế.
Nếu như không có thượng cổ để lại, bằng vào năm tông ở lại trong Trung Huyền giới, sao có thể thu hoạch Hỗn Độn Thạch Bi.
Chẳng qua, hôm nay trong tay Thẩm Trường Thanh còn có một đống Hỗn Độn Thạch Bi, cũng không vội ra tay đối với Hỗn Độn Thạch Bi của năm tông.