Kẻ như là Thẩm Trường Thanh, chủ động thoát ly chủng tộc, mang bản thân phân loại thành tán tu đúng là rất hiếm thấy.
Ở dưới chư thiên vạn tộc áp bách, các tông môn tán tu đều thừa nhận áp lực rất lớn.
Thẳng tới bây giờ, các thế lực như Thái Cổ minh đến, mới xem như làm bọn họ an lòng.
Tuy các thế lực tông môn này không có tư cách đu bám quan hệ với các thế lực bọn Thái Cổ minh, nhưng mọi người đều là thế lực tán tu, trời sinh sẽ có chút cảm giác thuộc về, đây là điều không thể lau đi.
“Phù tông chủ!”
Cường giả bọn Thiên Lôi Thánh Chủ ở lúc nhìn thấy Thẩm Trường Thanh, đều gật đầu chào hỏi. Thẩm Trường Thanh cũng gật đầu đáp lại tương tự.
Trong lúc nói chuyện, Thiên tông rõ ràng là địa vị ngang hàng với các thế lực bọn Thái Cổ minh.
Có Thần Vương âm thầm cảm khái: “Sau hôm nay, chỉ sợ năm đại thế lực tán tu, sẽ biến thành sáu đại thế lực tán tu!”
Từ xưa đến nay, thế lực tán tu đều ùn ùn không hết.
Nhưng trong các thế lực tán tu này, tuyệt đại đa số cực hạn cũng chỉ ở tầng diện Thần Vương, muốn có được Thần Chủ tọa trấn, căn bản không có cách nào cả.
Cái này không đơn giản là nguyên nhân thiên phú, còn có tài nguyên.
Muốn bồi dưỡng một vị Thần Chủ xuất thế, cho dù là thần tộc muốn làm được cũng không dễ dàng, nói gì thế lực tán tu khác.
Cũng từng có một số thế lực tán tu có Thần Chủ xuất thế, nhưng cũng đều bởi đủ loại nguyên nhân, dẫn tới Thần Chủ bất ngờ ngã xuống, tông môn hoặc xuống dốc, hoặc trực tiếp bị diệt. Nguyên nhân các Thần Chủ này ngã xuống, ở mặt ngoài chính là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng toàn bộ tu sĩ đều rất rõ, Thần Chủ tán tu ngã xuống, tuyệt đối có quan hệ không thoát được với thần tộc.
Năm đại thế lực tán tu đã cánh chim cứng cáp, chư thiên thần tộc không cho phép lại có thế lực thứ sáu như Thái Cổ minh Thiên Lôi thánh địa xuất thế.
Tông môn tán tu Thần Vương tọa trấn, chư thiên thần tộc có thể dễ dàng tha thứ.
Nhưng tông môn tán tu Thần Chủ tọa trấn, chư thiên thần tộc cũng sẽ không mặc cho nó tồn tại. Như là Thiên tông, có thể ở dưới hai thần tộc đứng đầu vây giết bình yên tồn tại đến nay, hơn nữa tông môn có Thần Chủ xuất thế, vẫn chưa đối mặt nguy cơ diệt môn, chỉ có thể nói là vô cùng hiếm có.
Ngoại trừ các thế lực như Thái Cổ minh, không có tông môn tán tu khác có thể chống đỡ được áp lực của thần tộc đứng đầu.
Không có tông môn tán tu nào có thể chém giết chư thiên Thần Chủ.
Càng không có tán tu nào, có thể khiến Thần Chủ đứng đầu hộ đạo cho nó.
Có thể nói, sự trưởng thành của Thiên tông chính là không thể phục chế.
Không đơn giản là cần có thiên phú tiềm lực kinh thế hãi tục như Thẩm Trường Thanh, càng phải có đủ con bài chưa lật và chỗ dựa, mới có thể khiến một tông môn tán tu thật sự lớn mạnh.
Từ khi Thiên tông chống đỡ qua được ở trong tay hai đại thần tộc đứng đầu, lại đến Lệ Khai Dương chứng đạo Thần Chủ, Thiên tông cũng đã mơ hồ có xưng hô thế lực tán tu lớn thứ sáu.
Hôm nay lại thấy Thẩm Trường Thanh cùng cường giả bọn Ám Uyên ngang hàng luận giao, càng khẳng định một điểm này.
Đúng lúc này, hư không bỗng vỡ toang ra.
Có một luồng khí tức kinh khủng đến cực điểm, từ trong hư không mênh mông cuồn cuộn truyền đến, toàn bộ tu sĩ đều ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy nơi đó có lực lượng đáng sợ tàn sát bừa bãi, làm hư không tan rã vỡ nát hết.
Trong màu đen vô tận lộ ra khí tức tử vong.
Nháy mắt tiếp theo, liền có tiếng rống phẫn nộ chấn vỡ hư không, vô thượng thần quang phá diệt hắc quang, chiếu rọi không gian.
“Độ Hàn Uyên, ngươi muốn chết!”
“Ha ha, Cửu Càn ngươi làm gì được bổn hoàng, ngày xưa thiên kiêu Thánh thần tộc ngươi lúc chém giết thiên kiêu tộc ta, có từng nghĩ tới cục diện hôm nay!”
Một tiếng cười chấn nhĩ phát hội (rung chuyển tới mức kẻ điếc cũng có thể nghe thấy) truyền đến, trong thanh âm ẩn chứa sát ý khủng bố lạnh lẽo.
Độ Hàn Uyên!
Cửu Càn!
Ở lúc nghe được hai cái tên này, Thẩm Trường Thanh đầu tiên là vẻ mặt nghi hoặc, sau đó liền phản ứng lại.
Hai cái tên này, Thẩm Trường Thanh đương nhiên rất xa lạ.
Nhưng từ trong lời của đối phương đề cập Thánh thần tộc cùng với nội dung khác, Thẩm Trường Thanh không cần nghĩ kỹ cũng có thể rõ, cường giả giao chiến với Thánh thần tộc đến từ một thế lực nào.
Cực Uyên thần tộc!
Hai luồng khí tức bùng nổ, Thẩm Trường Thanh đều rất quen thuộc.
Một cái đến từ Thánh hoàng.
Một cái đến từ Băng hoàng.
Hơn nữa đối với giọng của hai người, Thẩm Trường Thanh cũng không xa lạ.
Rất hiển nhiên.
Độ Hàn Uyên là chỉ Băng hoàng của Cực Uyên thần tộc, Cửu Càn thì chỉ Thánh hoàng của Thánh thần tộc, tục danh các hoàng giả thần tộc này Thẩm Trường Thanh cũng là lần đầu nghe nói.
“Cực Uyên thần tộc ở hư không chư thiên phục kích Thánh thần tộc, nói như thế, Cực Uyên thần tộc là muốn hoàn toàn không chết không thôi với Thánh thần tộc!”
Ánh mắt Thẩm Trường Thanh lóe lên.
Tiếng hai người nói chuyện như ngay tại trước mắt, nhưng trên thực tế, chiến trường hai bên thật sự giao thủ căn bản không ở Tuyên Cổ đại lục, mà là ở trong hư không chư thiên.
Nay có thanh âm truyền đến, chỉ là vì hai người giao thủ lực lượng quá mạnh, đánh nát tường lũy không gian, khiến tu sĩ khác giống như tận mắt thấy.
Ám Uyên nhìn về phía chỗ sâu trong không gian tan vỡ, trong mắt hiện lên thần quang, như có thể xuyên thủng toàn bộ chướng ngại, nhìn thấy cảnh tượng chân thật nhất bên trong.