Hôm nay đối phương bước vào hạng năm Thần Chủ bảng, ở dưới khí vận chư thiên chiếu cố, thực lực tất nhiên tiến bộ thần tốc.
Nếu tùy ý đối phương tiếp tục trưởng thành như thế, rất có khả năng là ác mộng của toàn bộ Bích Huyền thần tộc.
“Không được...”
“Không thể tùy ý Phù Dương tiếp tục nữa, hắn phải chết, cho dù là không tiếc trả giá tất cả, cũng phải bóp chết hắn ở đây!”
Bích hoàng ánh mắt lạnh lẽo, thanh âm lạnh như băng vang lên ở trong đại điện.
Có Thần Chủ trung niên nhíu chặt lông mày: “Muốn đối phó Phù Dương nào có dễ như nói, trấn tộc chí bảo tộc ta Hận Thiên Thần Kiếm đã rơi vào trên tay Thiên Tông.
Mặt khác Phù Dương có thể chém giết Thần Dương Thánh Chủ, hơn nữa trấn áp Thánh Thiên Thần, thực lực đã so với Thần Chủ đứng đầu bình thường còn mạnh hơn.
Nếu muốn chém giết hắn, phải có cường giả Thần Chủ tầng tám thậm chí Thần Chủ tầng chín ra mặt, mới có khả năng thành công!”
“Hơn nữa hắn có hộ đạo giả bảo vệ, vị kia Kiếm thần tộc thực lực nay đã khác xưa, cho dù là Phượng Trường Ca cũng không có trăm phần trăm nắm chắc trấn áp hắn.
Cộng thêm Thiên Tông Vạn Đạo Bi, thật sự muốn trấn áp chém giết Phù Dương, chỉ sợ phải tuyệt đỉnh Thần Chủ mới được.”
Tuyệt đỉnh Thần Chủ!
Nghe được lời của Thần Chủ trung niên, sắc mặt Bích hoàng biến ảo không ngừng.
Trong bất tri bất giác, một Thần Vương thị tộc nho nhỏ ngày xưa, ở trong mấy chục năm ngắn ngủn, đã trưởng thành đến bước này.
Nhớ về mấy chục năm trước, hai thần tộc vây công Thiên Tông, nếu không phải thế lực bọn Thái Cổ minh, cùng với tôn giả Kiếm thần tộc hầu như ra hết, Thiên Tông đã bị diệt.
Nhưng mà, mấy chục năm trôi qua, Thiên Tông nhỏ yếu đã trưởng thành, làm quái vật lớn hôm nay.
“Nếu là không được, cũng chỉ có thể mời thần cung ra mặt!”
Bích hoàng hít sâu, ánh mắt kiên định vô cùng.
Cường giả thần cung không thể tùy tiện sử dụng, muốn vào chư thiên cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng không dễ như thế nào nữa, thật muốn bước vào chư thiên, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Trước kia Bích hoàng không muốn mang chuyện này báo cáo cho thần cung, thỉnh cầu thần cung ra mặt để tránh bị thần cung nghĩ lầm mình vị hoàng này của Bích Huyền thần tộc, chính là một tên phế vật.
Nhưng theo Hận Thiên Thần Kiếm bị cướp lấy, Bích hoàng biết tình thế đã vượt qua sự khống chế của mình.
Trước mắt hai thế lực đã đến mức độ không chết không ngừng, so với đợi vị tông chủ Thiên Tông kia trưởng thành đến trình độ không thể chống lại, không bằng trước một bước chém giết hắn.
“Từng xuất hiện một tên Minh Hà là đủ rồi, quả quyết không thể lại có Minh Hà thứ hai xuất hiện!”
Giọng Bích hoàng trầm thấp.
Bước lên Phong Thần Đài, lưu danh Phong Thần Bảng.
Tin tức truyền lưu dẫn lên một ít động tĩnh, Thẩm Trường Thanh hoàn toàn không thèm để ý.
Hắn tự nhận mình làm việc đã đủ khiêm tốn thu mình, chỉ lấy hạng năm Thần Chủ bảng, chưa thật sự cướp đoạt hạng nhất Thần Chủ bảng.
Rời khỏi Phong Thần Đài, Thẩm Trường Thanh gặp được Lệ Khai Dương chờ bên ngoài.
Từ trong miệng đối phương biết được, hắn đã vào Phong Thần Đài hai năm.
Đối với điều này, Thẩm Trường Thanh nghĩ đến chính là hình ảnh chém giết với Hỗn Độn Tà Linh.
Hắn quan sát tranh tường không dùng thời gian quá dài, như vậy thật sự có khả năng dẫn tới dừng lại hai năm, cũng chỉ có lúc chém giết với Hỗn Độn Tà Linh.
“Lệ trưởng lão chen thân tám mươi hạng đầu Phong Thần Bảng, ngày khác có hi vọng tiến một bước nữa, thật đáng mừng.”
“Không thể so với tông chủ mới vừa vào Phong Thần Đài, đã chen thân hạng năm Phong Thần Bảng.”
Lệ Khai Dương bất đắc dĩ cười.
Hắn tự hỏi vừa mới chứng đạo Thần Chủ, có thể bước vào tám mươi hạng đầu Phong Thần Bảng đã xem như không tệ, nhưng nếu so sánh với vị trước mắt này, chênh lệch không hề nhỏ.
Đối với điều này, Lệ Khai Dương cũng là bất đắc dĩ.
Có đôi khi chênh lệch giữa tu sĩ cùng tu sĩ, thật sự lớn đến mức không thể cân nhắc.
Sau đó, hai người liền sóng vai trở về Thiên Tông.
Hai năm thời gian.
Trong tông môn chưa xảy ra biến hóa gì lớn.
Chỉ là khi Thẩm Trường Thanh cùng Lệ Khai Dương lưu danh Phong Thần Bảng, khí vận Thiên Tông nghênh đón tăng trưởng kiểu bùng nổ, dưới khí vận nồng hậu chiếu cố, khiến không ít đệ tử ùn ùn đột phá cảnh giới.
Có thể nói, một lần khí vận bùng nổ mang đến thực lực tăng trưởng, so được với Thiên Tông trước đây tích lũy mấy chục năm.
Khi biết được tin tức này, trên mặt Thẩm Trường Thanh cũng có cảm khái: “Khí vận huyền diệu đến cực điểm, khó trách nhiều thế lực như vậy muốn tranh đoạt xếp hạng Phong Thần Bảng. Chỉ cần thế lực đó có một tu sĩ lưu danh Phong Thần Bảng, liền có thể tạo phúc một phương thế lực.”
Nếu nói trước kia khí vận Thiên Tông chỉ là một, như vậy bây giờ khí vận Thiên Tông ít nhất cũng là bốn.
Đây là một khái niệm thế nào.
Hai người lưu danh Phong Thần Bảng, liền có thể khiến khí vận thế lực tăng trưởng mấy lần.
Dưới khí vận nồng đậm như thế, xác suất thiên kiêu sinh ra, cũng so với lúc bình thường cao hơn rất nhiều.
Đến nay, Thẩm Trường Thanh cũng chưa thật sự nghiên cứu rõ ràng, khí vận rốt cuộc là tồn tại thế nào.
Mắt thường không thể thấy.
Lại không có lúc nào là không tồn tại.
Khí vận.
Đảo lại cũng có thể nói là vận khí.
“Thì lai thiên địa giai đồng lực, vận khứ anh hùng bất tự do.”
(thời cơ đến thì có cả thiên địa góp sức, thời cơ đi thì anh hùng cũng không tự do)