Một năm qua, Thẩm Trường Thanh vẫn luôn bế quan tiềm tu, ngẫu nhiên xuất quan tìm hiểu một phen thế cục chư thiên, chuyện còn lại thì không quá để ý tới.
Mặc kệ là đối với Thần Vương Thần Chủ mà nói, hay đối với Vạn Pháp cảnh mà nói, một năm thời gian đều là nháy mắt đã qua, căn bản không có tác dụng lớn.
Hôm nay Thẩm Trường Thanh đã có chút quen cảm giác năm tháng trôi qua.
Động Thiên viên mãn tuổi thọ trăm vạn năm.
Tuổi thọ Vạn Pháp cảnh càng đạt tới năm trăm vạn năm.
Tuổi thọ dài đằng đẵng như thế, đã có thể so sánh được với cường giả Thần Chủ trung giai.
Tuổi thọ như vậy, nói là trường sinh theo một nghĩa khác cũng không đủ.
Một năm thời gian.
Ở trước mặt năm trăm vạn năm tuổi thọ, cho dù một sợi lông trên chín con trâu cũng không tính.
Cho nên, về sau bế quan thời gian sẽ chỉ càng ngày càng dài.
Ở thời điểm bế quan yên lặng tăng trưởng thực lực, nhưng bế quan không tương đương bế tử quan, hoàn toàn không để ý tới thế cục chư thiên.
Cho nên ở lúc tin tức này truyền ra, Thẩm Trường Thanh đã ngay lập tức biết được.
Thực lực Bích Nguyên Thần Quân, hắn là rất rõ.
Cho dù có chư thiên quy tắc hạn chế, cũng thuộc loại tồn tại Thần Chủ tuyệt đỉnh, không phải Thần Chủ tầng mười tầm thường có thể so sánh.
Hạ Vũ làm vô thượng thiên kiêu một thời đại trước, thẳng tới nay cũng chưa vào thần cung chứng đạo Thần Quân, chỉ vì đánh vỡ giới hạn chư thiên, trở thành Cực Đạo Thần Quân trong lời đồn, thực lực cũng không tầm thường.
Nhưng không tầm thường như thế nào nữa, Thẩm Trường Thanh cũng quả quyết không ngờ được, đối phương có thể đánh bại một vị Thần Quân còn sống.
Ở lúc hắn lâm vào trầm ngâm, Đan Thánh trước mắt nói: “Trận chiến này chấn động chư thiên, thực lực vị tôn giả Kiếm thần tộc kia có thể xưng tuyệt thế.
Nếu không phải thời khắc cuối cùng, Bích Nguyên Thần Quân gọi thần quốc hàng lâm, chỉ sợ cũng phải ngã xuống ở trong tay đối phương.
Lúc nói chuyện, trên mặt Đan Thánh cũng che kín ngưng trọng.
Mặc cho ai nghe nói chiến tích của cường giả cỡ này, đều sẽ cảm thấy chấn động không thôi.
Sau một lúc, Thẩm Trường Thanh mới khoát tay: “Hạ Vũ muốn thử kiếm chư thiên, lấy cái này để tích lũy khí thế, một hơi trùng kích cảnh giới Cực Đạo Thần Quân.
Làm vô thượng thiên kiêu một thời đại trước, nội tình của hắn không thể đo lường.
Nhưng Thiên Tông trước mắt không có ân oán gì với Kiếm thần tộc, trái lại đôi bên coi như là rất có tình cảm, chuyện Hạ Vũ tạm thời không cần để ý tới quá nhiều.”
“Chẳng qua...
Vấn đề Bích Huyền thần tộc, ngược lại phải thanh toán một phen!”
Thẩm Trường Thanh tự hỏi hắn không phải loại người một mực chịu đòn không đánh trả kia.
Bích Huyền thần tộc năm lần bảy lượt muốn đối nghịch với mình, hắn cũng nhịn đủ lâu rồi.
Ân oán trước kia còn chưa tính.
Lần trước Bích Huyền thần tộc thừa dịp Thiên Tông trống trơn, muốn âm thầm đánh lén, xem như thật sự chọc giận Thẩm Trường Thanh.
Chỉ là có Bích Nguyên Thần Quân tọa trấn, Thẩm Trường Thanh không muốn cá chết lưới rách với Bích Huyền thần tộc.
Cho dù là lợi dụng lực lượng Thiên Tru Thần Kiếm, chém giết Bích Nguyên Thần Quân, tiêu diệt Bích Huyền thần tộc, cũng chỉ là khiến kẻ khác trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi mà thôi.
Dù sao, Thiên Tông không có Thần Chủ tuyệt đỉnh thật sự tọa trấn.
Thiên Tru Thần Kiếm tuy sánh vai cường giả Thần Quân, nhưng cái này tương đương thẻ thể nghiệm Thần Quân, là có thời gian hạn định.
Chờ lực lượng Thiên Tru Thần Kiếm hao hết, như vậy Thiên Tông liền mất đi sức mẽ uy hiếp mạnh.
Bởi vậy, sự tồn tại của Thiên Tru Thần Kiếm, chỉ là tương đương với một sự chấn nhiếp.
Trước khi lực lượng hao hết, bất cứ một thế lực nào muốn ra tay với Thiên Tông, đều phải nghĩ hậu quả một phen, có thể thừa nhận được lực lượng vô thượng đạo binh đỉnh phong hay không.
Nhưng nếu Thiên Tru Thần Kiếm ngã xuống phàm trần, các thế lực đủ để mang Thiên Tông chia cắt hết.
Bích Nguyên Thần Quân xuất hiện, khiến Thẩm Trường Thanh ý thức được, khi đại kiếp diễn biến đến một bước này, Thần Quân trong thần cung có thể ngồi không yên được nữa.
Bích Nguyên Thần Quân đến chỉ là một khởi đầu, về sau rất có thể sẽ có Thần Quân cuồn cuộn không ngừng bước vào chư thiên.
Đến lúc đó, thần tộc có nội tình thần cung, cùng với thần tộc không có nội tình thần cung, sẽ hoàn toàn phân chia làm hai sự tồn tại khác nhau.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, Thẩm Trường Thanh một năm qua đều chưa ra tay đối với Bích Huyền thần tộc.
Điều hắn phải làm, chính là ở trước khi thần cung nhúng tay, trước một bước mang thực lực của mình tăng lên tới trình độ sánh vai tuyệt đỉnh Thần Chủ.
Như vậy, cho dù không có Thiên Tru Thần Kiếm chấn nhiếp, Thẩm Trường Thanh cũng tự tin không kém bất luận kẻ nào.
Chẳng qua -- Bích Nguyên Thần Quân cùng Hạ Vũ chiến một trận thất bại ngay tại chỗ, cũng đến trình độ vận dụng thần quốc giữ mạng, có thể thấy được đối phương chắc chắn đã bị thương nặng.
Chuyện đánh chó rơi xuống nước, Thẩm Trường Thanh tuy rất ít làm, nhưng hắn không ngại ngẫu nhiên làm một lần.
“Nhưng thực lực của Bích Huyền thần tộc cũng không kém, trừ Bích Nguyên Thần Quân, bản thân Bích Huyền thần tộc cũng có không ít Thần Chủ tọa trấn.
Bằng lực lượng bây giờ của Thiên Tông, muốn thật sự tiêu diệt Bích Huyền thần tộc nghĩ hẳn không dễ.”
Thẩm Trường Thanh lâm vào trầm ngâm.
Vấn đề Bích Huyền thần tộc là phải giải quyết.
Nhưng phải giải quyết như thế nào, đây là chuyện đáng giá cân nhắc.