Nếu đợi hắn thật sự bước vào Thần Chủ tuyệt đỉnh, như vậy toàn bộ chư thiên nhất định không có đối thủ nữa.
Lúc đó, Thẩm Trường Thanh hoàn toàn có thể nói một câu, dưới chư thiên quy tắc có ta vô địch.
Chẳng qua —— Trước mắt đại tranh chi thế, một mực ở lại Hỏa Vực chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Trong chư thiên không có lúc nào không có cơ duyên xuất thế, nói không chừng có thể có cơ duyên sánh vai Cổ Hoàng bí cảnh, thậm chí so với Cổ Hoàng bí cảnh càng mạnh hơn nữa.
Nếu có thể đạt được những cơ duyên này, tu sĩ có thể ở trong ngắn hạn thực lực tiến bộ thần tốc.
Một điểm này, không phải ở lại Hỏa Vực có thể so sánh.
Tựa như Phách Thiên Thần Quân, đối phương dùng một cây thần dược bậc hai trung phẩm, liền trực tiếp tiết kiệm vạn năm tích lũy, nhục thân thành thánh bước vào trình độ sánh vai Thần Chủ tầng sáu.
Thẩm Trường Thanh tin tưởng, theo đại tranh chi thế càng ngày càng dữ dội, cơ duyên xuất thế sẽ chỉ càng thêm mạnh mẽ.
Nếu không phải vì luyện chế bản mạng thần binh, Thẩm Trường Thanh cũng không hy vọng ở lại trong Hỏa Vực thời gian dài.
...
Thời gian trôi qua.
Hai năm thời gian lặng yên trôi qua.
Từ khi Thẩm Trường Thanh bước vào Hỏa Vực đến nay, xấp xỉ đã bảy năm thời gian.
Từ hai năm trước sau khi Cổ Hoàng Tháp có dấu hiệu nung chảy, hôm nay lại trôi qua hai năm, Cổ Hoàng Tháp rốt cuộc bắt đầu tan rã.
Theo Cổ Hoàng Tháp dần dần hòa tan, có tiếng rống giận không cam lòng từ trong Cổ Hoàng Tháp truyền ra, hóa thành hư ảnh Binh Hoàng, trong chớp mắt bị Thanh Ngọc Thần Hỏa thiêu đốt hết.
Nhìn thấy tình cảnh cỡ này, sắc mặt Thẩm Trường Thanh có chút khó coi.
“Binh Hoàng thế mà còn có hậu thủ để lại trong Cổ Hoàng Tháp, nếu không phải ta đi luyện Cổ Hoàng Tháp, căn bản không phát hiện được vấn đề này!”
Thẩm Trường Thanh vẫn luôn cho rằng, Binh Hoàng đã ngã xuống, Cổ Hoàng Tháp cũng bị mình thật sự nắm giữ, mục đích luyện Cổ Hoàng Tháp, chỉ là vì luyện chế bản mạng thần binh mà thôi.
Nhưng bây giờ, hắn mới đột nhiên phát hiện, Binh Hoàng cho tới bây giờ cũng chưa thật sự ngã xuống, tàn hồn đối phương vẫn luôn ở lại bên trong Cổ Hoàng Tháp, hơn nữa không bị bản thân phát hiện.
Thủ đoạn của hoàng giả thượng cổ, khiến Thẩm Trường Thanh cảm thấy có chút kinh hãi.
Những năm gần đây hắn vẫn luôn mang Cổ Hoàng Tháp theo bên người, toàn bộ bí mật của mình, gần như đều hiện ra ở trước mặt Cổ Hoàng Tháp.
Làm như thế, sẽ tương đương bại lộ bí mật cho Binh Hoàng.
Cái này còn không phải vấn đề nghiêm trọng thật sự.
Vấn đề thật sự là, nếu tàn hồn Binh Hoàng ở thời điểm mấu chốt chơi hắn một vố, Thẩm Trường Thanh cũng không có nắm chắc phòng bị.
Giờ khắc này, Thẩm Trường Thanh cảm thấy vô cùng may mắn đối với việc mình luyện Cổ Hoàng Tháp.
Thanh Y nói: “Hoàng giả thượng cổ thủ đoạn quỷ thần khó lường, tồn tại cấp bậc này muốn thật sự ngã xuống, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Bọn họ có thể lưu lại rất nhiều hậu hủ, hơn nữa không phải tồn tại cấp bậc ngang nhau, rất ít có thể có cơ hội phát hiện.
May mắn tôn thượng luyện Cổ Hoàng Tháp, nếu không ngày khác nhất định là mối họa to lớn!”
Thanh Y trong giọng nói cũng có hương vị may mắn.
Lão vốn không phải quá xem trọng đối với Thẩm Trường Thanh muốn luyện Cổ Hoàng Tháp, luyện chế cái gọi là bản mạng thần binh, cho rằng lãng phí một món chí bảo hàng đầu.
Nhưng bây giờ xem ra, quyết định luyện Cổ Hoàng Tháp của đối phương thật sự là rất chính xác.
Nếu không, tàn hồn Binh Hoàng ẩn núp ở trong Cổ Hoàng Tháp, ai cũng không thể đoán trước, về sau rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện như thế nào.
Nghe Thanh Y nói, sự cảnh giác của Thẩm Trường Thanh đối với hoàng giả thượng cổ lại là tăng lên một tầng.
Hắn phát hiện, mình không thể khinh thường các hoàng giả cổ xưa này.
Cho dù là chí bảo các hoàng giả cổ xưa này lưu lại, cũng không thể thật sự khinh thường, như là Cổ Hoàng Tháp chí bảo bực này, có chút khác với đạo binh.
Đạo binh sinh ra linh trí thuộc về bản thân, sau khi nhận chủ, sẽ không sẽ cho phép hoàng giả lưu lại tiềm tàng ở trong cơ thể của mình.
Nhưng như là Cổ Hoàng Tháp chí bảo bực này, không thuộc về hàng ngũ đạo binh, hoàng giả thượng cổ nếu muốn lưu lại hậu thủ nào, muốn phát hiện đó là cực kỳ khó khăn.
“Về sau lại vào Cổ Hoàng bí cảnh, đạt được chí bảo hoàng giả thượng cổ lưu lại, phải tra xét rõ ràng mới được, bằng không hậu hoạn vô cùng!”
Thẩm Trường Thanh âm thầm làm ra quyết định.
Chuyện Binh Hoàng xem như cho hắn một cái giáo huấn, khiến Thẩm Trường Thanh không dám xem thường nội tình của hoàng giả thượng cổ.
Loại sai lầm này Thẩm Trường Thanh có thể phạm lần đầu tiên, thì tuyệt đối sẽ không phạm lần thứ hai.
Sau đó, Thẩm Trường Thanh nhìn Cổ Hoàng Tháp triệt để tan rã, thần niệm khẽ động, liền lấy ra phôi thai thần binh Minh Hà giới, cùng nhau ném vào trong Thanh Ngọc Thần Hỏa.
Không giống với Cổ Hoàng Tháp, cấp bậc của phôi thai thần binh tuy cao, nhưng cũng chỉ là cấp bậc Thần Chủ, cực hạn tương đương với thập nhất phẩm chí bảo, không ngăn được lực lượng của Thanh Ngọc Thần Hỏa.
Rơi vào trong Thanh Ngọc Thần Hỏa không đến một lát, phôi thai thần binh liền tan rã, dung hợp cùng tài liệu của Cổ Hoàng Tháp.
Chỉ thấy dao động mạnh đến cực điểm từ trong đó bộc phát, Thanh Ngọc Thần Hỏa khẽ lay động, Thẩm Trường Thanh đánh ra từng đạo pháp quyết, không ngừng dung nhập đến trong tài liệu.
Thanh Y nhìn pháp quyết Thẩm Trường Thanh đánh ra, trong lòng cũng âm thầm nghi hoặc.