Chương 533: Mãnh thú lựa người mà cắn (1)
Đó là khí tức của vật liệu rèn đúc tuyệt hảo mới có thể sở hữu.
Ở bên cạnh ông.
Người thanh niên mặt đầy nghi hoặc hỏi: "Sừng của Xích Lân, thật sự có quý giá như vậy sao?"
Hung thú Xích Lân.
Hắn cũng lần đầu tiên nghe nói.
Đối với sừng của Xích Lân, càng không có hiểu biết gì.
Công Dã Hằng liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí trở nên bình tĩnh trở lại: "Hung thú Xích Lân bản thân đã vô cùng mạnh mẽ, mà nơi cứng rắn nhất trên thân thể của loại hung thú này, chính là hai chiếc sừng lớn trên đầu.
Hai chiếc sừng lớn này, trời sinh chính là vật liệu rèn đúc linh binh.
Nếu như nói vật liệu khác rèn đúc linh binh, có xác suất thất bại nhất định, như vậy sừng của Xích Lân, trong tay bất cứ một người thợ rèn nào, đều không có khả năng thất bại.
Nếu có thể thêm vào các vật liệu khác, nếu như rèn đúc thành công, cũng không phải linh binh bình thường có thể bằng được."
Khi đang nói chuyện.
Tay ông còn đang vuốt ve sừng lớn Xích Lân.
"Chỉ tiếc, Xích Lân sinh tồn bên trong Thiên Cảnh, thực lực của bản thân mạnh mẽ không nói, hơn nữa không phải mỗi một Thiên Cảnh, đều sở hữu loại hung thú này, cho nên cơ hội có thể đạt được Xích Lân sừng, thật sự là ít càng thêm ít."
...
Ánh trăng trên cao.
Chiếu vào trong núi rừng, hiện ra một ảnh ngược dữ tợn đáng sợ.
Buổi tối vốn nên là thời điểm dã thú thường lui tới, nhưng bây giờ mọi âm thanh đều không có, không chỉ không có một chút âm thanh của dã thú, coi như là âm thanh kêu vang của côn trùng bình thường, đều như là chưa từng tồn tại qua.
"Đi ra quá muộn, chết tiệt!"
Diêu Thường giơ cây đuốc trong tay, nhìn ảnh ngược đáng sợ xung quanh, trên mặt thường thường sẽ hiện ra thần sắc sợ hãi.
Ở sau lưng của hắn.
Là một cái sọt.
Một cái đuôi lông, vô lực treo bên ngoài cái sọt, biểu hiện thu hoạch của ngày hôm nay không sai.
Mặc dù Diêu Thường cả đời là thợ săn.
Thường xuyên sẽ ra vào trong núi.
Thế nhưng.
Ban đêm đối với thợ săn mà nói, đồng dạng cũng sở hữu nguy hiểm cực lớn.
Đặc biệt.
Hắn nghĩ tới một vài tin đồn gần đây, trong lòng càng run lên không tự chủ được.
"Không có khả năng......"
"Thiên hạ lớn như vậy, đâu có khả năng nơi nào cũng có đồ vật bẩn thủi, hơn nữa, trong người ta tự có một thân nhiệt huyết, sao lại sợ hãi được chứ!"
Diêu Thường lắc lắc đầu, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Bản thân quanh năm tập võ.
Coi như là ở trong núi ngẫu nhiên gặp phải con cọp, đều có khả năng chiến đấu, đồ vật trong tin đồn mạnh mẽ hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn mãnh hổ hay sao.
Nghĩ tới đây.
Trong tâm của hắn hơi yên ổn.
Giơ cây đuốc, Diêu Thường nhận rõ phương hướng, đi về hướng đường về của mình.
Thế nhưng.
Theo thời gian trôi qua.
Hắn phát hiện chổ mình đi đến, có chênh lệch rất lớn so với trong dự đoán.
Làm thợ săn.
Ngay cả là ở buổi tối, đối với nơi bản thân thường xuyên săn thú, cũng có chút quen thuộc.
Nhưng mà.
Hoàn cảnh lúc này, cũng khiến Diêu Thường cảm thấy vô cùng xa lạ.
Thật giống như, bản thân mình cho tới bây giờ chưa từng đi qua.
Ngay lập tức.
Hắn liền nghĩ tới một chuyện: quỷ đánh tường!
Vừa nghĩ đến khả năng này.
Tâm trạng vốn đã bình tĩnh xuống, một lần nữa trở nên hoảng loạn không thể kiềm chế.
Thời gian gần đây.
Thường xuyên có người tiến vào trong núi săn thú, cuối cùng biến mất không thấy hình bóng.
Dần dần.
Có lời đồn truyền ra, nói là gần đây có yêu tà quấy phá, thường xuyên bồi hồi ở trong núi, cắn nuốt tất cả người tiến vào trong núi.
Trước kia.
Vì lời đồn này, Diêu Thường cũng không muốn mạo hiểm tiến vào.
Thế nhưng không có biện pháp.
Trong nhà thật sự rất đói.
Không có thu hoạch, già trẻ cả nhà đều phải chết đói.
Xét thấy cảnh này.
Hắn mới phải mạo hiểm tiến vào trong núi săn thú, vốn nghĩ không cần tiến sâu vào, thì sẽ nhanh chóng rời đi.
Kết quả.
Hơi không chú ý, liền đi vào sâu, hơn nữa còn kéo dài thời gian tới đêm.
Trong đầu nghĩ đến tin đồn.
Trong lòng của Diêu Thường càng trở nên sợ hãi.
Thợ săn không sợ mãnh thú, với kinh nghiệm phong phú của bản thân, sẽ có biện pháp đối phó.
Thế nhưng.
Loại yêu tà chỉ tồn tại trong tin đồn, thủ đoạn quỷ dị vô cùng, làm cho người ta nghe thấy mà sợ hãi.
Lại di chuyển một thời gian trong núi rừng.
Hắn cuối cùng xác nhận, bản thân thật sự lâm vào trong một loại cản trở nào đó.
"Người già trong thôn thường nói, máu nóng ở đầu lưỡi của người có thể loại trừ tất cả âm tà, coi như là gặp quỷ đánh tường cũng có thể loại trừ, hôm nay ta liền thử một lần!"
Diêu Thường nghĩ đến một vài sự việc nghe được trước đây.
Hắn không có chần chờ.
Trực tiếp cắn nát đầu lưỡi của mình.
Đau nhức xuất hiện, cảm giác tanh ngọt tràn ra trong miệng.
Diêu Thường không có nuốt vào, mà là dùng sức phụt về phía trước.
Phụt!
Máu nóng ở đầu lưỡi phun ra, cảnh tượng trước mắt hình như biến ảo một chút.
Phía trước vốn có rừng rậm che chắn, đột ngột xuất hiện một con đường nhỏ uốn lượn.
Thấy con đường nhỏ.
Diêu Thường không có chần chờ, đi nhanh bước chân, chạy vội về hướng đường nhỏ.
Hắn biết.
Đó là con đường bản thân mình đã đi qua khi tiến vào núi.
Chỉ cần đi dọc theo con đường này, là có thể đi ra địa phương chết tiệt này.
Chính vào lúc này.
Cái sọt phía sau lưng truyền đến âm thanh rất nhỏ, hình như là có vật gì, đang ma sát với cái sọt bằng trúc, như là móng vuốt, lại như là răng nanh.
Đồng thời.
Còn có âm thanh "Ôi ôi" quỷ dị, dường như là một người gần tắt thở, đang phát ra tiếng rên rỉ đau đớn ở nơi ấy.
"Ai!"
Sắc mặt Diêu Thường trắng bệch, hắn cảm giác được cái sọt phía sau đang cử động, thế nhưng cũng không dám xoay người lại nhìn.
Đột nhiên.
Cổ chỗ truyền đến cảm giác ngứa rất nhỏ.
Cúi đầu nhìn lại.
Vừa lúc nhìn thấy một cái đuôi lông xù, đang quấn quanh cổ của mình.
Sau đó.
Cái cổ cứng ngắc của Diêu Thường quay lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy một khuôn mặt có răng nanh sắc nhọn, ánh mắt màu xanh.