Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 539 - Chương 539: Một Quyền Đánh Vào Không Khí (1)

Chương 539: Một quyền đánh vào không khí (1)

Nha dịch tầm thường, thực lực không mạnh, gặp yêu tà có thể phát huy được tác dụng gì lớn đâu.

Về phần võ giả Thông Mạch mà nói, đối phó quỷ quái cấp U còn được, nhưng nếu cấp U trở lên, thì không có tác dụng gì lớn nữa.

Nhìn từ tin tức đạt được, trong núi Phượng Khâu che giấu yêu tà, tuyệt đối không chỉ là cấp U đơn giản như vậy.

Một khi đã như vậy, Thẩm Trường Thanh cũng không có ý định mang theo nhiều trói buộc.

Trái lại, nhân số nếu quá nhiều, để con yêu tà kia cảm thấy sợ hãi, ngược lại sẽ không dễ dàng hiện thân.

Nói đến cùng, yêu tà cũng không phải không có một chút chỉ số thông minh nào.

Nếu thực sự cảm giác được uy hiếp, đối phương cũng sẽ tìm lành tránh dữ.

Nhìn Thẩm Trường Thanh vào núi, Thường Tài cuối cùng vẫn không ngăn trở.

Theo hắn thấy, đối phương là Trừ Ma Sứ cấp Thiên, cho dù thật sự gặp yêu tà, cũng không có khả năng xảy ra vấn đề gì.

Thực lực bày ở nơi đó.

Hơn nữa, nếu là Trừ Ma Sứ cấp Thiên, cũng không giải quyết được, như vậy vấn đề của núi Phượng Khâu nghiêm trọng rồi.

“Đóng quân tại chỗ, chờ Thẩm đại nhân trở về!”

Thường Tài hạ lệnh.

Vừa dứt lời, liền có nha dịch tiến vào trong thôn, bàn bạc việc ở tạm với dân chúng.

Thường Tài cùng mấy võ giả Thông Mạch kia đều ở lại tại chỗ.

Lúc này, một ông lão quần áo màu nâu trầm giọng hỏi: “Thường đại nhân, vị Thẩm đại nhân kia rốt cuộc có lai lịch thế nào, thế mà dám một mình tiến vào núi Phượng Khâu?”

Trong mắt ông có sự nghi hoặc.

Vấn đề bây giờ của núi Phượng Khâu đã nghiêm trọng đến mức độ nhất định.

Đối phương ở lúc này dám lẻ loi một mình tiến vào bên trong, rõ ràng là có sự tự tin nhất định.

Mặt khác, nhìn từ thái độ từ đầu tới đuôi của Thường Tài, thân phận Thẩm Trường Thanh, cũng tuyệt đối không đơn giản.

Đối mặt một vị cường giả thần bí, mấy cao thủ giang hồ nha môn mời chào đến đều có nghi vấn không khác nhau là bao.

Thường Tài nói: “Thiên hạ hiện nay, có người nào ở sau khi đạt được tin tức yêu tà, còn có thể lẻ loi một mình đi đối phó?”

“Trấn Ma ti!”

Ông lão đồ nâu nhíu mày.

Trên khuôn mặt bóng mỡ của Thường Tài có nụ cười thản nhiên: “Không sai, chính là Trấn Ma ti.”

Mấy người nghe vậy, trong lòng cũng hơi chấn động.

Quả nhiên là người Trấn Ma ti.

Cũng đúng.

Chỉ có người của Trấn Ma ti, mới có thể khiến Thường Tài cung kính đối đãi như thế, cũng chỉ có người của Trấn Ma ti, mới dám ở dưới tình huống rõ ràng núi Phượng Khâu có yêu tà, còn một mình một người đi vào.

Cường giả trong thiên hạ không ít, nhưng Trấn Ma ti lại chiếm cứ tuyệt đại bộ phận.

Chợt, ông lão đồ nâu lại hỏi: “Xin hỏi Thường đại nhân, vị đại nhân đó là Trừ Ma sứ cấp bậc gì?”

“Lợi hại hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi.”

Trên mặt Thường Tài lộ ra nụ cười thần bí, chưa trả lời thẳng.

Lợi hại hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng?

Lập tức, có người nghĩ tới một số thứ.

“Chẳng lẽ là Trừ Ma Sứ cấp Địa?”

Con yêu tà kia trong núi Phượng Khâu, rõ ràng không phải võ giả Thông Mạch có thể đối phó. Trấn Ma ti nếu thật muốn phái người đến, xác suất rất lớn chính là để một vị Trừ Ma sứ cấp Huyền đến.

Chỉ là, kết hợp lời của Thường Tài, Thẩm Trường Thanh hiển nhiên không chỉ là Trừ Ma sứ cấp Huyền đơn giản như vậy.

Nghe vậy, Thường Tài chỉ cười mà không đáp.

Có một số việc, bản thân rõ là đủ rồi.

Không cần thiết nói nhiều như vậy với người khác.

Nhưng, bộ dáng Thường Tài, rơi vào trong mắt người khác, chính là tương đương ngầm thừa nhận.

Thật là Tông Sư!

Trên mặt mấy người không tự chủ được hiện ra vẻ mặt kính sợ.

Cường giả Tông Sư.

Ở trong chốn giang hồ, cũng tính là nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu rồi.

Chỉ có các phái lớn kia, mới có cường giả cấp bậc Tông Sư tọa trấn, còn lại, cho dù là mặt mũi Tông Sư, cũng không có cơ hội nào được nhìn thấy.

Đừng thấy bọn họ thân là võ giả Thông Mạch cảnh, ở trong chốn giang hồ tựa như có một chút địa vị.

Nhưng so sánh với Tông Sư, vậy là một trời một vực.

——

“Đây là núi Phượng Khâu!”

Vào trong núi, Thẩm Trường Thanh nhìn cây cối rừng rậm chung quanh, thần niệm cảm giác cũng phóng ra ngoài.

Trong vòng trăm trượng, bất cứ gió thổi cỏ lay nào, cũng không giấu được hắn.

Trong tai có tiếng côn trùng kêu tiếng chim hót vang lên, ngẫu nhiên còn có mãnh thú rít gào thoang thoảng.

Ở phía trước tầm mắt hắn, một đường mòn ruột dê xuất hiện ở nơi đó.

Rất hiển nhiên, đó là một con đường do thợ săn tiến vào núi Phượng Khâu mở ra.

Trong núi rừng rậm dày đặc, nếu không phải có tuyến đường cố định, sẽ rất dễ dàng bị lạc phương hướng.

Mặt khác, cũng sẽ gặp phải một ít nguy hiểm không thể biết trước.

Bởi vậy, trong núi Phượng Khâu có đường nhỏ con người mở mang ra là rất bình thường.

Thẩm Trường Thanh theo đường mòn ruột dê di vào trong núi.

Thợ săn biến mất, cùng với các nha dịch cùng võ giả giang hồ tiến vào trong núi, biến mất không thấy kia, có tỷ lệ đại khái, đều sẽ đi lên con đường nhỏ này.

Chỉ cần đi dọc theo tuyến đường giống nhau, như vậy tìm ra yêu tà ẩn nấp sẽ không khó khăn bao nhiêu.

Cảm giác phóng đại.

Thẩm Trường Thanh vừa đi, vừa quan sát thế cục chung quanh.

Nhưng theo không ngừng vào sâu, từ đầu tới cuối cũng chưa nhìn thấy tung tích yêu tà.

Đừng nói tung tích yêu tà, cho dù là một luồng khí tức âm tà, hắn cũng chưa cảm giác được.

“Nơi này núi cao rừng rậm, ánh mặt trời không dễ chiếu vào, nếu thực có khí tức âm tà, cũng sẽ không tiêu tán nhanh như vậy. Xem ra con yêu tà kia, quả thật ở sâu trong núi Phượng Khâu.”

Âm thầm lắc đầu, Thẩm Trường Thanh tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên, bụi cỏ lay động, có một con báo từ bên trong chạy ra, đôi mắt màu xanh biếc nhìn chằm chằm người trước mặt, tràn đầy ý tứ có thể lao lên bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment