Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 557 - Chương 557: Truyền Tin (2)

Chương 557: Truyền tin (2)

Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tiền Phong, Thẩm Trường Thanh gật đầu.

“Yêu tà núi Phượng Khâu đã bị giết.”

“Thẩm trưởng lão ra tay, quả nhiên mã đáo công thành!”

Trên mặt Tiền Phong lộ ra nụ cười.

Cứ điểm mình quản hạt là ở trong huyện Khúc Đài, nếu nơi này yêu tà làm hại, đối với hắn mà nói, cũng có phiền toái không nhỏ.

Cho nên, nếu có cơ hội, hắn vẫn là hy vọng yêu tà núi Phượng Khâu bị tiêu diệt.

Bây giờ sau khi nghe được lời của Thẩm Trường Thanh, trái tim treo lên của Tiền Phong mới tính là chính thức thả xuống.

Ở lúc hai người nói chuyện với nhau, tạp dịch rời đi kia cũng một lần nữa trở về, trong tay bưng một cái khay, bên trên đặt giấy bút nghiên mực.

“Mời đại nhân xem qua!”

Hắn đặt cái khay tới trước mặt Tiền Phong, sau đó,Tiền Phong liền đặt cái khay tới trên bàn cạnh Thẩm Trường Thanh.

“Thẩm trưởng lão, đây là vật ngươi cần, mặt khác nội sảnh có bố trí thư phòng, không biết Thẩm trưởng lão muốn sử dụng hay không?”

“Không cần.”

Thẩm Trường Thanh lắc đầu, sau đó cầm bút lông lên, viết ở trên tờ giấy trắng.

Tiền Phong không cố ý nhìn, mà là dời ánh mắt đi.

Có lẽ là vì tinh thần lực tăng lên không ít, khiến Thẩm Trường Thanh ở lúc viết chữ, trong lòng sinh ra một loại cảm ngộ như có như không, chữ viết ra cũng như rồng bay phượng múa, so với trước kia tốt hơn không ít.

Một lát sau, hắn buông bút lông, sau đó một bàn tay nâng giấy trắng, chân nguyên hơi phát ra, hong khô toàn bộ mực còn sót lại bên trên.

Ngay sau đó, mang giấy trắng gấp lại, dùng chân nguyên đỡ, đáp ở trước mặt Tiền Phong.

“Làm phiền Tiền quản sự mang phong thư này giao tới trong tay Đông Phương trấn thủ của quốc đô Trấn Ma ti, không thể để cho bất luận kẻ nào xem xét.”

Thẩm Trường Thanh nghiêm túc nói.

Nội dung ghi lại bên trong giấy trắng, chính là chuyện trong núi Phượng Khâu.

Hắn từ đầu tới cuối vẫn luôn cảm giác được, tinh quái xuất hiện, không phải một chuyện thường có.

Nếu Trấn Ma ti chưa phát hiện, vậy nói lên, các nơi của Đại Tần có thể còn có tinh quái khác ẩn nấp.

Vốn có yêu tà phá phách, Đại Tần đã thủng trăm ngàn lỗ, có chút đầu đuôi không thể chiếu cố lẫn nhau.

Nếu lại có tinh quái nấp ở một bên, như vậy vấn đề không nhỏ chút nào cả.

Cho nên, chuyện tinh quái, là nhất định phải truyền về cho Trấn Ma ti.

Chuyện khác, thì không phải thứ hắn có thể quản.

Tiền Phong thu lại tờ giấy, sắc mặt nghiêm túc: “Thẩm trưởng lão yên tâm, tại hạ nhất định sẽ đưa đồ đến trong tay Đông Phương trấn thủ.”

“Vậy làm phiền rồi, ta còn có chuyện khác, cáo từ trước.”

Thẩm Trường Thanh đứng dậy rời đi.

Nhìn hắn rời khỏi, Tiền Phong đầu tiên là lấy một cái ống trúc, sau khi bỏ tờ giấy vào, lại điêu khắc chữ ở trên ống trúc.

Ngay sau đó, hắn mới gọi một con chim đưa thư, buộc ống trúc lên trên, rồi vỗ lưng con chim, chim đưa thư nháy mắt biến mất ở trong hiệu thuốc.

Một bên khác, Thẩm Trường Thanh sau khi từ cứ điểm Thiên Sát vệ rời khỏi, thì đi về phía nha môn.

Mục đích hắn tới nơi này, chính là mang tin tức núi Phượng Khâu truyền về mà thôi. Việc đã làm xong, cũng không cần thiết lưu lại nữa.

Lúc trở về nha môn, đám người La Nguyên cũng vừa vặn từ núi Phượng Khâu bên kia trở về.

“Thẩm đại nhân, dựa theo ngài phân phó, dân chúng rơi vào trong tay yêu tà, trên cơ bản đều hộ tống về hết rồi, không có vấn đề gì.”

La Nguyên cúi người hành lễ, tôn kính nói.

Ở sau khi biết thủ đoạn của Thẩm Trường Thanh, trong lòng lão đối với vị cường giả Trấn Ma ti này không dám có một chút bất kính nào.

Họ Thẩm!

Hơn nữa có được thực lực mạnh mẽ như thế.

La Nguyên đã mơ hồ biết thân phận thật sự của vị Thẩm đại nhân trước mắt này.

Hai người Lữ An Tân cùng Hoắc Thiến, thái độ cũng không khác lắm.

Chỉ là không cung kính như La Nguyên mà thôi.

“Làm phiền mấy vị rồi.”

Thẩm Trường Thanh nói một câu, rồi bước qua rời khỏi.

La Nguyên nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, âm thầm nghiến răng một chút, sau đó đuổi theo bóng lưng đối phương.

“La lão còn có chuyện gì?”

Sắc mặt Lữ An Tân cổ quái.

Bọn họ và Thẩm Trường Thanh cũng chưa nói với nhau được mấy câu, đối phương lúc này đi tìm vị kia, chẳng lẽ còn có bí ẩn gì hay sao.

Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn nổi lên một ít suy nghĩ.

Hoắc Thiến ở bên nghe vậy, khẽ lắc đầu: “Ta cũng không rõ, nhưng nhìn từ vẻ mặt La lão, chỉ sợ là có chút chuyện chúng ta không biết đi. Lão nếu móc nối được với Trấn Ma ti, vậy là một bước lên trời rồi!”

Khi nói chuyện, trong ánh mắt cũng tràn đầy hâm mộ.

Ai không muốn đặt quan hệ với Trấn Ma ti.

Nhưng nàng rất rõ, mình chỉ là một võ giả Thông Mạch cảnh, căn bản là không có tư cách đi đặt quan hệ với Trấn Ma ti. Cho nên, Hoắc Thiến cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn La Nguyên đi qua.

Nếu mình tùy tiện đi theo, thật có chuyện gì, chọc vị Thẩm đại nhân kia mất hứng, rất có khả năng sẽ mang đến họa sát thân cho mình.

——

Cửa phòng mở ra.

Thiên Khôi ở lại trong phòng lập tức từ trên mặt bàn nhảy tót xuống dưới, đi tới trước mặt Thẩm Trường Thanh, trong miệng phát ra tiếng ô ô.

“Lại đói rồi?”

Nhìn Thiên Khôi trước mặt, hắn khẽ nhíu mày.

Tên nhóc này, tựa như ăn khỏe lên rồi.

Trước đó không lâu mới ăn no ở trên thân tinh quái kia, bây giờ thế mà lại đói rồi.

Nếu thật tiếp tục như vậy, mình nuôi, hình như cũng là phiền toái không nhỏ.

Nhưng, ăn nhiều, hình thể đối phương, tựa như cũng lớn hơn một chút so với lúc ban đầu.

Hai cục thịt trên lưng lại hơi phình lên một chút.

Thẩm Trường Thanh rất chờ mong lúc Thiên Khôi mọc ra hai cái cánh. Đến lúc đó, nói không chừng mình có thể cưỡi bay trên trời.

Đốc đốc!

Cửa phòng bị gõ vang, một giọng nói kính sợ từ ngoài cửa vang lên.

“Thẩm đại nhân, La Nguyên cầu kiến!”

Bình Luận (0)
Comment