Chương 568: Vấn đề khó
“Tinh quái giả, thân thể có thể dị biến, hơn nữa có thể nói tiếng người, con tinh quái kia của núi Phượng Khâu, không có khả năng là một con tinh quái duy nhất cảnh nội Đại Tần.”
“Nhưng trước đó, Trấn Ma ti cũng chưa nhận được tin tức tinh quái, chỉ có một sự giải thích, chính là những tinh quái kia cực kỳ giỏi về che giấu, cho nên mới chưa có chút tin tức tiết lộ.
Nếu một lần này không phải ở trong núi Phượng Khâu bị phát hiện, chỉ sợ Trấn Ma ti vẫn còn không rõ chuyện này.”
Đông Phương Chiếu sắc mặt ngưng trọng.
Một chủng tộc hoàn toàn mới xuất hiện, liên lụy đến rất nhiều chuyện.
Hơn nữa, giống với yêu tà, tinh quái cũng là kẻ địch của Nhân tộc, lấy hút máu thịt mà sống.
Trong lúc nhất thời, hắn nghĩ tới rất nhiều thứ.
“Tinh quái cố ý ẩn náu đi, trước sau đều chưa lộ ra manh mối, mục đích của chúng nó tất nhiên không đơn giản. Trước kia các nơi thời điểm có yêu tà làm loạn, có người của Trấn Ma ti đi qua, lại trước sau chưa phát hiện được khí tức âm tà.
Phương diện này, có phải yêu tà rút đi, hay là tinh quái làm hại hay không, cái đó rất khó nói.”
Sắc mặt Đông Phương Chiếu khẽ động.
Ở trước khi làm rõ chuyện tinh quái, hắn còn chưa nghĩ nhiều như vậy.
Dù sao, có lượng lớn Nhân tộc tử vong, hơn nữa không có quá nhiều manh mối, tất cả đều tính là yêu tà gây ra.
Đợi tin tức báo lên, liền do người của Trấn Ma ti tới nơi đó trảm yêu trừ ma.
Nhưng, không phải bất cứ thời điểm nào cũng có thể chuẩn xác tìm được hành tung của yêu tà.
Đôi khi, đợi tới lúc người Trấn Ma ti đi qua, hành tung của yêu tà đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Như vậy, Trấn Ma ti cũng chỉ cho rằng, là con yêu tà đó rời khỏi mà thôi.
Dù sao, Trấn Ma ti phân biệt tồn tại yêu tà hay không, bình thường đều là dùng biện pháp đơn giản nhất, đó là khí tức âm tà tồn tại hay không.
Không có khí tức âm tà tồn tại, như vậy trên cơ bản chính là không tồn tại yêu tà.
Ngược lại, nếu khí tức âm tà còn đó, nơi đó khẳng định là có yêu tà tồn tại.
Bây giờ từ tin tức Thẩm Trường Thanh cho đến xem, cảnh nội Đại Tần, trừ có yêu tà, còn có một thế lực khác tồn tại.
Đông Phương Chiếu không xác định, địa phương khác bên ngoài Đại Tần cũng tồn tại tinh quái hay không, nhưng việc đó không có quan hệ lớn với hắn.
Bây giờ, duy nhất khiến hắn để ý, chính là tình huống cảnh nội Đại Tần.
“Yêu tà họa loạn, đã đủ phiền toái, bây giờ lại thêm một cái vấn đề tinh quái, việc này nếu không giải quyết, phiền toái sẽ lớn hơn nữa!”
Đông Phương Chiếu thúc giục lực lượng, hóa tờ giấy thành tro tàn.
Tin tức này, tạm thời không thể tùy tiện truyền lưu ra ngoài, bằng không rất dễ dàng khiến lòng dân dao động.
Dù sao, bây giờ yêu tà làm loạn, đã làm người ta sinh lòng sợ hãi.
Lại có tin tức tinh quái truyền lưu, lòng dân các nơi khẳng định sẽ dao động.
Nếu một số người hữu tâm lợi dụng tin tức này, sẽ có phiền toái lớn hơn nữa xuất hiện.
Nhưng, Đông Phương Chiếu bây giờ cũng không lo lắng tin tức truyền lưu bao nhiêu.
Từ thời điểm Thẩm Trường Thanh bí mật đưa tin cho mình, là có thể nhìn ra được, đối phương chưa mang tin tức này phát tán ra ngoài.
Cũng chính là nói, bây giờ thật sự biết tin tức tinh quái, chỉ có ít ỏi mấy người mà thôi.
Đợi tiêu hủy tờ giấy trắng, hắn nói một câu với đại điện trống rỗng: “Người đâu!”
Vừa dứt lời, có người từ bên ngoài đi đến.
“Trấn thủ đại nhân có gì phân phó?”
“Bảo Dịch Ninh đến một chuyến.”
“Vâng!”
——
Một canh giờ sau, liền có thanh âm hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài truyền vào.
“Ngươi lại tìm ta làm cái gì, ta thật không dễ dàng gì có chút cảm ngộ, phen này tốt rồi, toàn bộ bị ngươi quấy rầy rồi!”
Ở lúc nói xong, vừa lúc nhìn thấy Dịch Ninh đi đến.
Trên mặt vị các chủ Nội Vụ các này tràn đầy nét không vui.
Nhìn hắn, sắc mặt Đông Phương Chiếu bình thản: “Ngươi có thể có cảm ngộ gì, đến cảnh giới này, nếu không có cơ duyên gì, chỉ sợ không gian tăng lên không lớn nhỉ!”
“Ặc. . .”
Dịch Ninh bị nghẹn, sau đó khinh thường nói.
“Đừng lấy ta so sánh với người khác, lấy thiên tư của ta, có thu hoạch gì cũng không phải chuyện kỳ quái. Nói đi, đột nhiên phái người tới tìm ta, là có chuyện gì?”
Nghe vậy, Đông Phương Chiếu nói: “Ngươi thường xuyên ra vào các loại di chỉ, ta muốn hỏi ngươi một câu, có từng nghe nói lời đồn tinh quái hay không.”
“Tinh quái?” Vẻ mặt Dịch Ninh kinh ngạc: “Đó là cái gì vậy?”
“Cái gọi là tinh quái, chính là một ít dã thú sinh ra linh trí, do đó có thể nói tiếng người, có được lực lượng mạnh mẽ, hơn nữa lấy huyết thực mà sống.”
Đông Phương Chiếu miêu tả đặc thù của tinh quái.
Hai chữ tinh quái, chỉ là Thẩm Trường Thanh nhắc tới mà thôi. Thay lời khác để nói, cho dù là trước kia thật sự từng tồn tại vật như vậy, cũng chưa chắc đã là dùng hai chữ tinh quái để đặt tên.
Dịch Ninh nhíu mày: “Cái gì lộn xộn vậy, trong thiên hạ nào có thể tồn tại vật như vậy. Ta ra vào rất nhiều di chỉ, cũng căn bản chưa từng nghe nói chuyện như vậy.”
Nói đến nơi đây, sắc mặt hắn cổ quái.
“Nói, ngươi có phải từ nơi nào đạt được tin tức gì hay không?”
“Không sai!”
Đông Phương Chiếu gật đầu, sau đó liền nói ra tin tức tinh quái.
Đợi tới sau khi hắn nói xong, trên mặt Dịch Ninh tràn đầy biểu cảm kinh ngạc than thở.
“Trên đời này, thế mà thật sự tồn tại chủng tộc như vậy, ngươi nếu nói cho đám người kia của Phong Ma các cùng Trấn Tà các, bọn họ khẳng định phi thường vui vẻ đi nghiên cứu.”
Sau khi nói một câu, sắc mặt hắn lại trở nên ngưng trọng.
“Nếu ngươi nói không sai, vậy việc này quả thật là rất phiền toái, yêu tà còn có khí tức âm tà có thể phát hiện, tinh quái lại không có bất cứ khí cơ gì hiển lộ.
Chúng nó nếu quyết ý trốn trong chỗ tối ra tay, chúng ta cũng rất khó phát hiện.
Việc này, ngươi thấy thế nào?”