Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 578 - Chương 578: Cường Thế Trấn Áp (2B)

Chương 578: Cường thế trấn áp (2b)

Cuối cùng, hai lực lượng đánh vào nhau.

Ông ——

Dao động vô hình lay động toàn bộ thành Lạc Dương.

Ngoài thành.

Người áo bào đen lòng còn sợ hãi quay đầu, nhìn về phía dao động kinh thiên kia trong thành.

Có thể nhìn thấy, Cốc Thương đã hoàn toàn giao thủ với Thẩm Trường Thanh rồi.

Hắn chưa từng nghĩ tới, Thẩm Trường Thanh thế mà sẽ ở lúc này tới thành Lạc Dương.

Dù sao phủ Nam U lớn như vậy.

Mang đi so sánh, thành Lạc Dương cũng chỉ là một trong lượng lớn thành trì mà thôi, đối phương nơi nào không đến, lại tới thành Lạc Dương.

“Lần này thiệt thòi to rồi!”

Nhìn dao động trong thành, người áo bào đen thở dài nặng nề.

Vì luyện chế Huyết Hồn Đan, Vĩnh Sinh minh không tiếc hy sinh rất nhiều người của phủ Đại Hoang, cuối cùng mới luyện chế ra đan dược.

Vốn Vĩnh Sinh minh là tính dùng Huyết Hồn Đan, để mượn sức Cốc Thương.

Nếu như vậy, thực lực Vĩnh Sinh minh có thể tăng cường rất nhiều.

Kết quả không ngờ là.

Cốc Thương vừa mới đột phá, đã bị người của Trấn Ma ti tìm tới cửa.

Đối với Thẩm Trường Thanh, rất nhiều người của Vĩnh Sinh minh đều sẽ không cảm thấy xa lạ.

Từ khi đối phương thành danh tới nay, đã gây không ít phiền toái cho Vĩnh Sinh minh.

Hơn nữa, sau trong trận chiến Thiên Cảnh, tin tức truyền lưu ra ngoài, Vĩnh Sinh minh liền càng thêm coi trọng đối với Thẩm Trường Thanh.

Bởi vậy, người áo bào đen ở nháy mắt nhìn thấy Thẩm Trường Thanh, đã không cần suy nghĩ, trực tiếp rời khỏi thành Lạc Dương.

Hắn từ đầu tới cuối, cũng chưa từng nghĩ liên thủ với Cốc Thương đi đối phó Thẩm Trường Thanh.

Lý do rất đơn giản.

Yêu ma vừa mới đột phá, cộng thêm mình một võ giả không đến Tông Sư hậu kỳ, muốn đối phó một vị tồn tại Tông Sư tuyệt đỉnh, quả thực là một câu chuyện cười.

Chết đạo hữu không chết bần đạo.

Cốc Thương chết thì chết.

Người áo bào đen không có dự tính chôn cùng đối phương.

“Chuyện này phải hồi bẩm lên, chờ đợi minh chủ quyết định mới được, Cốc Thương xem như không có khả năng sống sót nữa —— “

Nhìn thành Lạc Dương một lần thật sâu, hắn xoay người rời đi.

Cốc Thương là chết chắc rồi.

Người áo bào đen đối với điều này không hề nghi ngờ.

Bây giờ điều hắn phải làm, chính là sống sót rời khỏi phạm vi thành Lạc Dương, sau đó lại mang tin tức bẩm báo lên.

Về phần cái khác, không có quan hệ quá lớn với mình.

——

Phành! !

Thân hình bay ngang ra ngoài, nặng nề đập lên trên vách tường phòng ốc bên đường, khiến cả căn phòng cũng không chịu nổi lực lượng, ầm ầm sụp xuống.

Trong bụi bậm, có thân thể nhuốm máu đánh vỡ gạch đá, chạy trốn về phía xa.

“Phải chạy trốn!”

Cốc Thương bây giờ không để ý tất cả bỏ chạy, trong lòng sợ hãi không thôi, sớm không còn sự hăng hái, cùng với tự tin đầy bụng lúc ban đầu nữa.

Từ lúc đầu giao thủ đến bây giờ, hắn luôn ở thế yếu.

Hôm nay chiến đấu duy trì không đến hai khắc đồng hồ, bản thân cũng đã bị thương nghiêm trọng.

Tiếp tục chiến đấu, hẳn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Mình thật vất vả lột xác trở thành yêu ma, Cốc Thương không hy vọng nhanh như vậy đã chết ở trong thành Lạc Dương.

Tuy nói, ở trước khi người áo bào đen đến, hắn đã làm tốt chuẩn bị chết ở thành Lạc Dương.

Nhưng, phía sau có hy vọng sống sót, Cốc Thương lại không muốn bỏ cuộc như vậy.

Lân giáp tan vỡ, trên thân thể có thể thấy được màu cháy đen.

Máu theo vết thương chảy xuống, nhuộm đẫm hơn phân nửa thân thể.

Đối với điều này, hắn hoàn toàn không thèm để ý, tùy ý thương thế trên thân thể tự mình chữa trị, sau đó liều mạng chạy về phía thành Lạc Dương.

Phía sau, dưới chân Thẩm Trường Thanh nổi gió, vững vàng đuổi kịp không nói, hơn nữa còn đang không ngừng rút ngắn khoảng cách.

Không bao lâu, tường thành xa xa trong tầm nhìn.

Khi trên mặt Cốc Thương vừa mới hiện ra một chút vui mừng, phía sau đã có khí tức đáng sợ áp sát.

Không đợi hắn phản ứng lại, khí tức đã đánh đến.

Lực lượng cuồng bạo bùng nổ, húc thân thể hắn bay ngang đi.

Ầm! !

Tường thành chấn động không dừng, có gạch ngói từ phía trên rơi xuống.

Thân thể Cốc Thương đã được khảm chặt chẽ ở trong tường thành.

Nháy mắt tiếp theo, khí tức âm tà tăng vọt. Thân thể vốn được khảm ở trong tường thành, trực tiếp đánh vỡ tường thành, chính thức thoát ly thành Lạc Dương trói buộc.

Nhưng, không đợi Cốc Thương chạy ra khoảng cách quá xa, liền cảm nhận được một lực lượng từ phía trên nghiền áp xuống.

Khi ngẩng đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy một chưởng từ trên trời giáng xuống.

ẦM ——

Mặt đất rung chuyển, như địa long xoay người. Vô số vết nứt lấy trung tâm làm khởi điểm, hướng về bốn phương tám hướng lan tràn khuếch tán.

Đợi tới sau khi bụi bậm tan, một dấu bàn tay lớn mấy trượng đã khắc chặt chẽ ở trên mặt đất, giống như là thiên nhiên vốn đã tồn tại.

Mà ở vị trí trung gian vết bàn tay, yêu ma như một vũng bùn, đang vô lực nằm ở nơi đó.

Lân giáp tan vỡ.

Máu thịt bên trong đang từng chút một mấp máy chữa trị, còn chưa hoàn toàn ngã xuống.

Đáp ở bên cạnh hố to, Thẩm Trường Thanh ánh mắt lạnh nhạt nhìn con yêu ma này, nâng tay, muốn cho một đòn cuối cùng.

“Chờ... Chờ!”

Thanh âm mỏng manh khàn khàn từ trong hố truyền ra.

Khuôn mặt thối rữa hơn phân nửa, máu thịt bên trong còn đang mấp máy, Cốc Thương nỗ lực mở một con mắt còn sót lại, nơi đó có khát vọng đối với sự sống.

Nghe vậy, động tác Thẩm Trường Thanh hơi dừng lại, sắc mặt không thay đổi: “Ngươi còn có lời gì muốn nói?”

“Tha... Tha ta một mạng, ta... Ta có thể thần phục —— “

Cốc Thương nói đứt quãng.

Hắn không muốn chết.

Mình còn chưa hưởng thụ được đãi ngộ yêu ma nên có, cứ như vậy chết đi, thật sự là không cam lòng.

“Thần phục!”

Thẩm Trường Thanh nở nụ cười, chỉ là tươi cười xem hẳn lên có chút lạnh lùng.

Yêu ma thế mà cũng sẽ sợ chết đến trình độ như vậy, hắn là không ngờ.

Bình Luận (0)
Comment