Chương 590: Thực lực quyết định tầm mắt (2)
Giang Tả cũng nở nụ cười.
Tuy hắn bây giờ không bằng Thẩm Trường Thanh, nhưng gặp được đối phương, cũng sẽ không cảm thấy thấp kém hoặc là không dám nói chuyện với nhau.
Nói tới, mình cũng là thiên tài.
Chỉ là đối phương càng thêm thiên tài hơn mà thôi.
“Hư danh mà thôi.”
Thẩm Trường Thanh lắc đầu.
Sau đó, hắn nghiêm túc đánh giá Giang Tả một lần, vẻ mặt hơi dao động.
“Ngươi đã bị thương?”
Nghe vậy, mặt Giang Tả lộ ra nụ cười khổ: “Không sợ Thẩm huynh cười chê, ở lúc đối phó Tông Sư của Vạn Phật tông kỹ năng không bằng người ta, bị đối phương đánh một chưởng, may mà không có gì đáng ngại lắm, chỉ cần điều trị một đoạn thời gian, tin tưởng có thể khỏi hẳn.”
Thua Tông Sư khác, ở trong mắt hắn là chuyện phi thường mất mặt.
Nếu có thể, Giang Tả cũng không hy vọng cho người thứ hai biết.
Nói xong, hắn nhìn về phía Thiên Khôi kích thước như con nghé con, khẽ nhíu mày.
“Đây là dã thú gì, nhìn qua rất bất phàm nha!”
So với lúc ban đầu, Thiên Khôi bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, đặc biệt hai cục thịt kia sau lưng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu không thấy nữa, uy nghiêm hung thú đã thoáng lộ ra.
Thẩm Trường Thanh nói: “Đây là hung thú tên Thiên Khôi, Giang huynh đừng xem thường, Thiên Khôi nếu hoàn toàn trưởng thành, không kém gì cường giả Tông Sư đỉnh phong.”
“Không kém gì Tông Sư đỉnh phong!”
Nghe được câu này, Giang Tả nhịn không được hít sâu vào một hơi.
Chính hắn mới là Tông Sư mà thôi, cho dù là Tông Sư trung kỳ cũng còn chưa bước vào.
Lại nhìn con hung thú trước mắt này, trưởng thành lên thế mà là tồn tại có thể so với Tông Sư đỉnh phong.
Trong lúc nhất thời, tâm tình vị thiên tài Trấn Ma ti này rất phức tạp.
Cho dù là Giang Tả phi thường tự tin, hắn cũng không dám khẳng định, mình ngày sau nhất định có thể trở thành cường giả Tông Sư đỉnh phong.
Lại đối chiếu với Thiên Khôi, tựa như chênh lệch liền hiển hiện ra như vậy.
Tới bên Giang Tả, bàn tay Thẩm Trường Thanh đặt ở trên vai đối phương.
“Thẩm...”
Giang Tả vốn muốn nói chuyện, nhưng cảm giác được một dòng nước ấm từ trên vai ùa vào, nháy mắt đã chảy khắp tứ chi bách hải.
Hắn không dám nhiều lời, cuống quít nhắm mắt, bắt đầu thuyên chuyển lực lượng của mình, để từng chút một hấp thu dòng nước ấm này.
Một khắc đồng hồ sau, Thẩm Trường Thanh thu hồi bàn tay, dòng nước ấm biến mất không thấy nữa.
Thân thể Giang Tả hơi chấn động, khi một lần nữa mở mắt ra, khí thế toàn thân đã một lần nữa khôi phục thời kì cường thịnh.
“Đa tạ Thẩm huynh ra tay giúp đỡ!”
Hắn trịnh trọng ôm quyền.
Ngay tại vừa rồi, thương thế còn sót lại trên người mình, toàn bộ đều được chữa trị hoàn toàn rồi.
Nếu không có đối phương giúp, lấy thực lực của mình, muốn đối phó thương thế như vậy, không có một hai tháng, là không có khả năng.
Thẩm Trường Thanh mỉm cười: “Cái nhấc tay mà thôi, Giang huynh đi làm chuyện của mình trước, ta còn phải đi gặp mấy vị trấn thủ một lần mới được.”
“Được.”
Giang Tả gật đầu.
Hắn cũng biết lấy thân phận địa vị Thẩm Trường Thanh bây giờ, đột nhiên trở về Trấn Ma ti, khẳng định sẽ không là không có duyên cớ.
——
Trong đại điện.
Quý Thiên Lộc và Tuân Khúc đều ngồi ở nơi đó. Khác nhau là, người trước sắc mặt tái nhợt dọa người, người sau thì sắc mặt âm trầm như nước.
Ở sau khi nhìn thấy Thẩm Trường Thanh tiến vào, vẻ mặt Tuân Khúc mới xem như dịu đi rất nhiều.
“Thẩm trưởng lão đến rồi.”
“Quý trấn thủ, Tuân trấn thủ!”
Thẩm Trường Thanh cũng gật đầu đáp lại.
Tuân Khúc chỉ vào một chỗ trống, nói: “Mời Thẩm trưởng lão ngồi.”
“Đa tạ.”
Chắp tay, Thẩm Trường Thanh ngồi xuống chỗ trống.
Đợi tới sau khi hắn ngồi xuống, Tuân Khúc mới thở dài: “Lần này bảo Thẩm trưởng lão trở về, cũng là cách làm khi bất đắc dĩ, hy vọng Thẩm trưởng lão không lấy làm phiền lòng.”
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh nói: “Bản thân Thẩm mỗ chính là một phần tử của Trấn Ma ti, hôm nay Trấn Ma ti có phiền toái, ta cũng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, lời này của Tuân trấn thủ lại nghiêm trọng rồi.”
Dừng một chút, hắn nhìn về phía Quý Thiên Lộc sắc mặt tái nhợt dọa người.
“Quý trấn thủ thương thế như thế nào, nghe nói ngươi bị Thích Ma Ha đánh bị thương nặng, thực lực vị kia thật sự mạnh mẽ như thế hay sao?”
Khi nói chuyện, trên mặt Thẩm Trường Thanh cũng có nghi hoặc rõ ràng.
Hắn không phải chưa từng giao thủ với Thích Ma Ha, khi đó ở trong Trích Tiên cốc, đối phương tuy biểu hiện ra thực lực cũng là phi thường mạnh mẽ.
Nhưng, muốn nói mạnh mẽ đến mức làm bị thương nặng ba đại Trấn Thủ sứ, vậy có chút khoa trương rồi.
Quý Thiên Lộc cười tự giễu, trên khuôn mặt tái nhợt có thêm một phần hồng hào: “Nói ra cũng không sợ Thẩm trưởng lão cười chê, thực lực Thích Ma Ha, đã cường đại đến một trình độ cực kỳ đáng sợ.
Theo ta quan sát, hắn cho dù là chưa đến mức sánh bằng đại yêu, cũng nhất định không kém nhiều lắm.
Một lần này, là chúng ta khinh địch, không ngờ cường giả đánh vỡ cực hạn, thế mà có thể mạnh mẽ đến mức như thế.”
Vốn cho rằng, Thích Ma Ha nhiều lắm chỉ có thể so với yêu ma cấp cao tầm thường mà thôi, so với Trấn Thủ sứ cấp Vương bình thường không mạnh hơn bao nhiêu.
Nhưng không ngờ, đối phương chẳng những thực lực mạnh mẽ, hơn nữa vượt xa đám người mình tưởng tượng.
Một trận chiến Vạn Phật tông, Trấn Ma ti có thể nói là bị bẻ gãy nghiền nát.
Người cầm quyền ba đại Trấn Ma ti, bị một mình đối phương trấn áp.
Tới giờ phút này, Quý Thiên Lộc mới chính thức hiểu, vị cường giả kia của tám trăm năm trước, rốt cuộc là khủng bố cỡ nào.
Đối phương có thể sống tám trăm năm, là thật sự có chỗ độc đáo.
Ở sau khi hắn nói xong, Tuân Khúc đi theo nói tiếp: “Ta hoài nghi lúc ở Trích Tiên cốc, thực lực Thích Ma Ha biểu hiện ra căn bản không phải thực lực thật sự của hắn, bằng không, ngày đó trong Trích Tiên cốc, ai cũng không có khả năng sống sót rời khỏi.