Chương 593: Lời khách sáo không cần phải nói (2a)
Thẩm Trường Thanh trầm ngâm một phen, nói: “Yêu ma ta chém giết tổng cộng có hai con, một con là ở trong thành Lư Dương, một con là ở thành Lạc Dương, nói như vậy, ta thật ra có thể đổi hai con yêu ma cấp thấp.
Điều kiện tiên quyết là, chỉ cần trả giá hai ngàn công huân là được?”
“Là như vậy.”
Quý Thiên Lộc gật đầu.
Hắn cũng có chút cảm khái, đối phương mới vào Trấn Ma ti bao lâu, thế mà đã có thể chém giết hai con yêu ma.
Có Trấn Thủ sứ, mười năm thời gian, cũng không nhất định có thể chém giết hai con yêu ma đâu.
Sau đó, Thẩm Trường Thanh nhìn về phía Tuân Khúc: “Ta nhớ rõ Tuân trấn thủ cũng còn nợ ta một con yêu ma.”
Ba con yêu ma, nếu hai con trong đó đều mạnh mẽ giống như thành Lư Dương mà nói, cho dù là hơi yếu một chút, hắn cũng có nắm chắc nhất định, trực tiếp tấn thăng đến tuyệt đỉnh của hệ thống tinh thần.
“Không sai, chuyện yêu ma, ta sẽ ở trong kỳ hạn ước định đưa cho ngươi.”
Tuân Khúc gật đầu nói.
Chuyện mình hứa hẹn, tự nhiên không có khả năng lật lọng.
Nghe vậy,
Thẩm Trường Thanh nói: “Chính như hai vị trấn thủ nói, bản thân ta đã tiến vào đỉnh phong của hệ thống tinh thần, dựa theo kế hoạch ban đầu, là tính trở về Trấn Ma ti, nghĩ cách trực tiếp tấn thăng đến tuyệt đỉnh.
Nhưng hôm nay nếu muốn để ta ở lại thành Phá Sơn, không thể nghi ngờ là bỏ qua kế hoạch vốn có.”
Nói tới đây, hắn tạm dừng, nhìn sắc mặt hai người.
“Cho nên để Thẩm mỗ ở lại thành Phá Sơn không có vấn đề, nhưng có một điều kiện tiên quyết, đó là thành Phá Sơn phải giúp ta tìm được hai con yêu ma, mặt khác con yêu ma kia Tuân trấn thủ thiếu nợ ta, cũng cần nhanh chóng cho ta.”
“Ý tứ Thẩm trưởng lão, Quý mỗ cũng rõ, việc này không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần Thẩm trưởng lão có thứ có thể đổi yêu ma, như vậy trong nửa tháng, nhất định sẽ có ba con yêu ma đến trong tay của ngươi.”
Quý Thiên Lộc sắc mặt trịnh trọng.
Nửa tháng.
Thời gian này không tính là quá dài, xem như ở trong phạm vi dự liệu của Thẩm Trường Thanh.
Nhưng, bằng chứng chém giết yêu ma, hắn có được Thanh Linh ngọc bội, cái này không phải vấn đề gì, nhưng hai con yêu ma lại thêm hai ngàn công huân, vậy có chút thành vấn đề rồi.
Hắn nhìn về phía Quý Thiên Lộc, trên mặt có chứa một chút nụ cười: “Có lúc, Thẩm mỗ còn phải mời Quý trấn thủ hỗ trợ một phen.”
“Chuyện gì?”
Quý Thiên Lộc khẽ nhíu mày, trong lòng có chút dự cảm không tốt lắm.
Thẩm Trường Thanh cười nói: “Bằng chứng chém giết yêu ma ta có, chỉ là hai ngàn công huân, Quý trấn thủ cũng biết, Thẩm mỗ mới vào Trấn Ma ti chưa được bao nhiêu năm, hai ngàn công huân thật sự là có chút không lấy ra được.
Nếu Quý trấn thủ có thể hỗ trợ ứng ra một phen, vậy tốt nhất.
Nhưng ngươi cũng có thể yên tâm, đợi tới ngày sau có đủ công huân, ta cũng tất nhiên nhanh chóng trả lại.”
Nghe được câu này, khóe miệng Quý Thiên Lộc thoáng run rẩy.
Hai ngàn công huân!
Đối phương là thật dám mở miệng mà.
Không phải hắn không lấy ra được hai ngàn công huân, mà là mình sau khi ứng ra, ngày sau thật sự sẽ trả sao?
Quý Thiên Lộc cảm giác, cái này có thể chính là bánh bao thịt ném chó, có đi không có về.
Nhưng —— Nghĩ đến thế cục bây giờ, hắn lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai ngàn công huân, ta có thể ứng ra giúp Thẩm trưởng lão, nhưng cũng hy vọng Thẩm trưởng lão nhanh chóng trả lại, dù sao công huân trên người Quý mỗ cũng không nhiều, một ít tiêu hao của Trấn Ma ti thành Phá Sơn ngày thường.
Ở lúc triều đình chưa phát xuống, đều là do chúng ta đi ứng ra trước. Một điểm này, Thẩm trưởng lão cũng cần hiểu cho một chút.”
“Thẩm mỗ xưa nay không nói hai lời.”
Nụ cười Thẩm Trường Thanh càng thêm rõ ràng, hai ngàn công huân có thể có người ứng ra vậy tốt nhất.
Về phần khi nào trả.
Có công huân hắn khẳng định sẽ trả, mình cũng không phải loại người thiếu nợ không trả kia.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Quý Thiên Lộc, hắn lấy ra một trái Niết Bàn quả cuối cùng.
“Niết Bàn quả này là ta đạt được ở trong Thiên Cảnh, bây giờ cũng chỉ còn lại có một quả, nghe nói linh quả này rất có tác dụng đối với khôi phục thương thế, nhưng không biết đối với Quý trấn thủ mà nói, có thể cung cấp một ít trợ giúp hay không.”
Niết Bàn quả giữ lại cũng vô dụng.
Tuy là thuốc tiên chữa thương, nhưng Thẩm Trường Thanh tự cảm thấy mình bây giờ cũng không dùng đến.
Quý Thiên Lộc nói như thế nào nữa, cũng là trụ cột thành Phá Sơn, hơn nữa đối phương còn đồng ý ứng ra cho mình hai ngàn công huân.
Về tình về lý, cho trái Niết Bàn quả, cũng là chuyện bình thường.
“Niết Bàn quả!”
Quý Thiên Lộc nhìn về phía linh quả kia, sắc mặt có chút biến hóa.
“Niết Bàn quả thật là thuốc tiên chữa thương, Quý mỗ cũng không ham tiện nghi Thẩm trưởng lão, linh quả này đổi thành ba trăm công huân đi, ngày sau Thẩm trưởng lão chỉ cần trả lại một ngàn bảy trăm công huân là đủ rồi.”
“Sảng khoái.”
Thẩm Trường Thanh ném Niết Bàn quả qua.
Đưa tay tiếp được, Quý Thiên Lộc cũng không tránh, trực tiếp nuốt vào.
Một lúc sau, sắc mặt tái nhợt của hắn cũng đã nhiều thêm một phần hồng hào.
“Niết Bàn quả thật cường hãn, chỉ một trái linh quả này, có thể bớt cho ta mấy tháng thời gian chữa thương. Đáng tiếc, công hiệu của linh quả trước sau gì cũng quá thấp chút, nếu có thể lên hai tầng diện nữa, nói không chừng thương thế của ta có thể trực tiếp khôi phục.”
Quý Thiên Lộc có chút tiếc nuối.
Niết Bàn quả tuy mạnh, nhưng đối với một vị Trấn Thủ sứ cấp Vương mà nói, tác dụng có thể tạo ra cũng là có hạn.
Đặc biệt thương thế mình chịu ở trong tay Thích Ma Ha, căn bản là không đơn giản như vậy.
Như vậy, tác dụng Niết Bàn quả cung cấp càng không nhiều nữa.