Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 621 - Chương 621: Thủ Đoạn Phòng Bị (1B)

Chương 621: Thủ đoạn phòng bị (1b)

Càng đừng nói, trường đao còn hấp thu lực lượng tinh huyết của Thẩm Trường Thanh.

Công Dã Việt chưa quên, ở lúc tinh huyết xuất hiện, uy thế mạnh mẽ bùng nổ ra đó, rốt cuộc là làm người ta kinh hãi cỡ nào.

Lúc này, Công Dã Hằng lại nói: “Thần binh xuất thế nên có tên họ, Thẩm trưởng lão có thể đặt tên cho thần binh.”

“Đặt tên?”

Thẩm Trường Thanh nhìn trường đao trong tay, ánh mắt lóe lên.

Thật lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Lúc ra đời có thiên lôi giáng xuống, vậy tên là Thiên Kích đi!”

Thiên Kích!

Vừa dứt lời, trường đao nhẹ nhàng chấn động, có tiếng đao ngân dễ nghe truyền ra, lại như có hung thú rít gào. +

Ngay sau đó, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người, đường vân tia sét trên trường đao vặn vẹo, sau đó liền hội tụ thành hai chữ: Thiên Kích.

“Tốt!”

Xem đến nơi đây, Thẩm Trường Thanh càng thêm vui vẻ.

Linh binh mạnh mẽ, so với trong dự đoán của hắn còn mạnh hơn rất nhiều.

Công Dã Hằng nói: “Thiên Kích cũng là cái tên không tệ, đao này bây giờ đã là thượng phẩm linh binh, vỏ đao tầm thường không xứng với thân phận của nó, lão phu nơi này thật ra từng có được một cái vỏ đao tốt, vậy tặng cho Thẩm trưởng lão đi!”

Nói xong, hắn liền xoay người đi vào bên trong.

Một lát thời gian, Công Dã Hằng một lần nữa đi ra, trong tay đã có thêm một bộ vỏ đao màu đen.

Vỏ đao toàn thân đen sì, giống như là từ đá đúc thành.

“Cái vỏ đao này chính là lấy Hắc Thạch đúc thành, bản thân có thể ấp ủ nuôi dưỡng lực lượng của thần binh, hơn nữa cứng rắn vô cùng, không phải thần binh tầm thường có khả năng phá hỏng, vừa lúc có thể thu nạp linh binh.”

“Vậy đa tạ tiên sinh rồi!”

Thẩm Trường Thanh không chối từ.

Hắn ban đầu cũng có vỏ đao, nhưng chính như Công Dã Hằng nói, vỏ đao tầm thường căn bản không có cách nào thu nạp linh binh.

Linh binh sắc bén dị thường.

Vỏ đao tầm thường, chỉ sợ vừa tiếp xúc, sẽ bị trực tiếp chém hỏng.

Trường đao vào vỏ, kích thước vừa vặn đủ.

Xem đến nơi đây, Công Dã Hằng nói: “Vì đúc Thiên Kích, hai chiếc sừng Xích Lân còn dư không ít...”

“Chỗ còn lại, dựa theo ban đầu ước định, tự nhiên là thuộc về tiên sinh sở hữu.”

Thẩm Trường Thanh nói thẳng.

Hắn không có ý tứ đòi về sừng Xích Lân, vốn hai bên đã có ước định trước đó.

Hơn nữa, sau khi Thiên Kích thành hình, mình đối với nó cũng rất hài lòng.

Dưới loại tình huống này, Thẩm Trường Thanh càng thêm không có khả năng đổi ý.

Càng đừng nói, đối phương còn tặng một bộ vỏ đao.

“Lão phu đúc thần binh nhiều năm, thật sự tới giai đoạn linh binh cũng không nhiều, mà như là Thiên Kích thượng phẩm linh binh bực này, xem như lần đầu tiên từ trước tới nay.”

Trên khuôn mặt già của Công Dã Hằng có nụ cười thỏa mãn.

Thân là thợ thủ công, có thể tự tay mình đúc ra một món thần binh hàng đầu, đã là chuyện vui vẻ nhất.

Sau đó, lão lại nói: “Bất cứ một món linh binh nào, đều là có thể trưởng thành, ngày sau Thẩm trưởng lão cầm thần binh này chém giết cường địch, lấy máu tươi cường địch tưới, liền có cơ hội tăng lên uy lực thần binh.

Nhưng, cho dù là lấy cường độ bây giờ của Thiên Kích, thiên hạ hiện nay, cũng không có mấy món thần binh có thể so sánh với nó.”

Giết địch tăng lên, có thể trưởng thành.

Lời của Công Dã Hằng, khiến Thẩm Trường Thanh hiểu biết đối với linh binh lại nhiều thêm một phần.

Không thể không nói.

Chỗ tốt của linh binh, quả thật là không ít.

Có thể thông linh tính không nói, bản thân đã tương đương với một vị võ giả mạnh mẽ, hơn nữa là loại có thể trưởng thành đó.

Như vậy, hắn cũng liền không cần lo lắng, ngày sau thực lực của mình cường đại rồi, Thiên Kích sẽ luôn theo không kịp bước chân của mình.

——

Sau khi từ thiên điện rời đi, Thẩm Trường Thanh liền mang theo thần binh trở về.

Đạt được Thiên Kích, xem như một chỗ tốt của lần này trở về thành Phá Sơn.

Sau đó, hắn tìm Hình Dịch đến.

“Thẩm trưởng lão.”

“Hình tổng quản, ta hy vọng lấy thành Phá Sơn làm trung tâm, mọi động tác trong phạm vi năm mươi dặm đều ở trong sự khống chế của Thiên Sát Vệ, không thể có bất cứ một tia bỏ sót nào.

Đồng thời, bất cứ tình huống nào khác thường, đều phải ngay lập tức báo cáo với ta, không biết có vấn đề hay không?”

Thẩm Trường Thanh trầm giọng nói.

Dứt lời, Hình Dịch gật đầu: “Việc này không khó, Thẩm trưởng lão là lo lắng yêu tà nhất tộc sẽ trực tiếp tấn công thành Phá Sơn?”

“Bắt giặc phải bắt kẻ đầu sỏ trước, dưới tình huống có thể vào thẳng thành Phá Sơn, ngươi cho rằng yêu tà nhất tộc sẽ lãng phí khí lực, từng bước một tằm ăn rỗi sao?”

Thẩm Trường Thanh hỏi ngược lại một câu.

Hắn nếu là yêu tà nhất tộc, khẳng định là toàn bộ lực lượng đều dùng để tấn công thành Phá Sơn.

Chỉ cần biến thành Phá Sơn thành một tòa thành chết, thành trì còn lại liền không có bao nhiêu lực lượng chống cự.

Nghe vậy, Hình Dịch cũng hiểu chuyện này.

Sau đó, Thẩm Trường Thanh nghĩ tới một số việc, lại hỏi: “Ta muốn hỏi một lần, trong thành Phá Sơn có Kính Chiếu Ma hay không?”

“Kính Chiếu Ma?”

Hình Dịch rõ ràng ngây ra một chút, sau đó mới phản ứng lại.

“Kính Chiếu Ma Thẩm trưởng lão nói, là Kính Chiếu Ma trước Phong Ma tháp của quốc đô sao?”

Tuy hắn là người của phủ Nam U, nhưng đối với tình huống quốc đô cũng có không ít hiểu biết.

Kính Chiếu Ma.

Tự nhiên cũng biết được nó tồn tại.

“Không sai.”

“Kính Chiếu Ma đặc biệt quý giá, hơn nữa chỉ có quốc đô bên kia có thể có được, thành Phá Sơn tạm thời chưa có chí bảo bực này.”

Hình Dịch lắc đầu.

Sau khi nói xong, hắn lại thở dài.

“Tại hạ hiểu ý tứ Thẩm trưởng lão, nếu Kính Chiếu Ma có thể làm được sản xuất lượng lớn, yêu tà lại nào có khả năng lẻn vào các thành, ngại là Kính Chiếu Ma là vấn đề nhiều năm qua của Trấn Ma ti, mãi cũng chưa thể giải quyết.

Bình Luận (0)
Comment