Chương 631: Trường đao ra khỏi vỏ, sấm sét đột nhiên nổi (2)
Ở lúc khí tức đáng sợ như thế bộc phát ra, Quý Thiên Lộc vốn đang bế quan chữa thương, đột nhiên mở đôi mắt ra, bên trong tràn đầy biểu cảm kinh hãi.
Nháy mắt tiếp theo, hắn trực tiếp từ trong trạng thái bế quan rời khỏi, sau đó tới trong sân chỗ Thẩm Trường Thanh.
“Thẩm trưởng lão!”
“Quý trấn thủ đến rồi.”
Nhìn người tới, Thẩm Trường Thanh không có gì bất ngờ.
Luồng khí tức dao động mạnh mẽ cách nhau khá xa kia, hắn cũng cảm thụ rõ ràng.
Sắc mặt Quý Thiên Lộc khó coi: “Thẩm trưởng lão nghĩ hẳn cũng đã nhận ra, luồng khí tức âm tà kia rất mạnh, ta hoài nghi ra tay không chỉ một hai con yêu ma đơn giản như vậy, thành Phá Sơn có lẽ chưa chắc có thể chống đỡ được.
Nếu có thể, Thẩm trưởng lão vẫn cần sớm nghĩ sẵn đường lui mới phải.”
Chỉ nhìn riêng từ dao động, trong lòng hắn đã có loại cảm giác vô lực thật sâu.
Rất rõ ràng.
Yêu ma xuất hiện ngoài thành Phá Sơn, tuyệt đối không đơn giản.
Cho dù là mình thời kì toàn thịnh, có thể cũng không cách nào đối phó, càng đừng nói bây giờ là dưới tình huống bị thương nặng.
Một khi khai chiến.
Thành Phá Sơn hầu như không có phần thắng.
Đối với việc này, trong lòng Quý Thiên Lộc thật ra không có sự sợ hãi quá lớn.
Ngày đó trở thành Trấn Thủ sứ, hắn đã làm tốt chuẩn bị chết trận.
Nhưng vấn đề là, mình có thể chết, Thẩm Trường Thanh lại không thể chết ở chỗ này.
Đối phương bây giờ đã có thực lực như thế, ngày sau nếu tiếp tục trưởng thành, chung có một ngày sẽ trở thành trụ cột thật sự của Trấn Ma ti.
Người như vậy, nếu hy sinh ở thành Phá Sơn, đó là tổn thất trọng đại của toàn bộ Trấn Ma ti.
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh cười nhẹ: “Quý trấn thủ không cần lo lắng, Thẩm mỗ chưa bao giờ đánh trận không có nắm chắc, ta hôm nay đã ở lại Trấn Ma ti, thì không có khả năng đụng tới yêu tà liền chạy trối chết.”
“Thẩm trưởng lão có nắm chắc?”
Quý Thiên Lộc hồ nghi.
Hắn biết đối phương thực lực rất mạnh, nhưng luồng khí tức dao động kia, yêu ma ra tay không chỉ một con đơn giản như vậy.
“Yên tâm đi!”
Thẩm Trường Thanh an ủi một câu đơn giản, sau đó nụ cười thu liễm vài phần.
“Quý trấn thủ an tâm dưỡng thương, thời điểm kế tiếp, một mình Thẩm mỗ có thể giải quyết.”
Nói xong, hắn cũng không chờ Quý Thiên Lộc đáp lời, bước ra một bước vào không trung, đã đi về phía ngoài thành.
Xem đến nơi đây, Quý Thiên Lộc há miệng, thời điểm muốn nói cái gì đó, bóng người đối phương đã đi xa.
Thấy vậy, hắn đành phải mang lời đã đến yết hầu nuốt trở về, cảm thụ được luồng khí tức âm tà áp sát kia, không khỏi lắc lắc đầu.
“Có thể... Ta thật sự đã già rồi nhỉ!”
Tuy không rõ Thẩm Trường Thanh rốt cuộc lấy đâu ra sự tự tin.
Nhưng, Quý Thiên Lộc bây giờ cũng không có bất cứ biện pháp nào.
Luận thực lực, hắn bị thương nặng không bằng đối phương.
Trước mắt Thẩm Trường Thanh đã tràn đầy chiến ý, như vậy mình cũng chỉ có thể nhìn một bước đi một bước.
Lại lắc lắc đầu, Quý Thiên Lộc nhìn Thiên Khôi đứng ở nơi đó, cảnh giác nhìn mình, trên mặt lộ ra một nụ cười tự nhận là hòa ái.
“Mượn chỗ ngươi dùng một chút, không để ý chứ!”
Hắn cũng không chờ Thiên Khôi trả lời, đã tìm chỗ khoanh chân ngồi xuống, yên lặng điều dưỡng thương thế của mình.
Lúc này.
Quý Thiên Lộc cũng không quay về mật thất, không cần thiết phải vậy.
Ở nơi này trực tiếp khôi phục thương thế, nếu Thẩm Trường Thanh thật sự không chống đỡ được, hắn cũng có thể ngay lập tức ra tay.
——
Một bên khác.
Thẩm Trường Thanh đạp không mà đi, Thần Lôi Thiên Cương ngưng tụ trên người, bao trùm quần áo ban đầu, ngưng tụ thành màu tím nồng đậm.
Yêu ma đột kích, là cơ hội hắn chờ đợi đã lâu.
Chỉ nhìn từ trên khí tức, liền có thể biết yêu ma lần này tập kích, số lượng không ít hơn nữa thực lực không kém.
Nếu có thể chém giết toàn bộ, lợi ích bản thân nhận được tất nhiên không ít.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, Thẩm Trường Thanh không chuẩn bị để Quý Thiên Lộc nhúng tay.
Trừ phi là không ngăn được, bằng không, hắn không hy vọng có người chia cắt thứ của mình.
Không sai.
Ở trong mắt Thẩm Trường Thanh, đám yêu ma sắp đến kia, đã hoàn toàn là món ăn trên bàn của hắn.
Ngoài thành.
Khí thế Vĩnh Sinh minh chủ không chút che giấu, khí tức âm tà khủng bố giống như cơn lốc thổi quét thiên địa, thân hình ở dưới cơn lốc bao phủ, không ngừng tới gần thành Phá Sơn.
Khoảng cách mấy chục dặm, ở dưới tốc độ như thế, chỉ trong khoảnh khắc đã tới.
Luồng khí tức kinh khủng đó, khiến tất cả Nhân tộc, cùng với yêu tà đều lâm vào kinh sợ.
“Thật, thật mạnh!”
Có võ giả Tiên Thiên sắc mặt hoảng sợ, nhìn Vĩnh Sinh minh chủ bị khí tức âm tà bao bọc, giống như ma thần, tâm thần cũng run rẩy không thôi.
Mặt nạ màu đen tỏ ra càng thêm dữ tợn.
Trước mặt khí thế đó, cho dù là võ giả Tiên Thiên cũng cảm giác được mình gầy yếu, giống như mình chỉ là con kiến, cái tay cầm đao cũng có chút không nắm chặt được.
Một số kẻ tâm tính yếu kém, đã ngã bệt xuống đất.
“Thành Phá Sơn!”
Nhìn thành trì trước mặt, đôi mắt Vĩnh Sinh minh chủ lạnh nhạt, khi một tay nâng lên, lực lượng đáng sợ đã ngưng tụ ra ở trong lòng bàn tay.
Nháy mắt tiếp theo, bàn tay đánh về phía dưới.
Lực lượng ấp ủ thật lâu trong phút chốc bùng nổ ra, chưởng cương màu đen giống như dãy núi nghiền ép xuống, giống như muốn phá hủy cả tòa thành trì.
Cùng lúc đó, có người từ bên dưới đạp không mà lên.
Nhìn chưởng cương màu đen nghiền ép xuống, Thẩm Trường Thanh sắc mặt lạnh nhạt, tay phải không biết từ khi nào đã cầm chuôi đao.
Ông ——
Trường đao ra khỏi vỏ.
Sấm sét đột nhiên hiện!
Ầm!
Đao cương màu tím như dải lụa sét xé gió lao đi, hung hăng đánh lên trên chưởng cương màu đen.